
ng mang nụ cười chói lọi như Trình Đóa Đóa, đứa trẻ nói lời
trái lòng này.
“Đóa Đóa trông em
nhé.” Giao phó xong, Tôn Đào Phi liền tạm thời rời đi phòng tắm.
Ở trong phòng tìm kiếm
một hồi, Tôn Đào Phi mới tìm được DV của cô, thấy con trai bơi hăng say thế, cô
quyết định quay lại, làm nhật ký trưởng thành của nó, đồng thời cũng gửi đi một
phần cho Trình Phi Viễn, làm ba như hắn chắc cũng rất nhớ con, cho ba Trình một
chỗ dựa.
“Thím, thím muốn
quay em trai sao?”
Gật đầu một cái, Tôn
Đào Phi cười híp mắt hỏi, “Đóa Đóa, con có muốn vào đó cùng em trai không?”
Trình Đóa Đóa vội vàng
khoát khoát tay, bày tỏ quyết không muốn, cô là con gái, không thể tùy tiện lộ
thân thể, mẹ nói như thế rất xấu hổ.
“Bàn Đinh nhanh
lên, nhanh lên một chút.” Mặc dù không thể cùng Bàn Đinh, nhưng Trình Đóa Đóa vẫn
tích cực giúp động viên Bàn Đinh.
Bàn Đinh thấy chị mình
huơ tay múa chân động viên, cũng không phụ sự kỳ vọng càng bơi hăng hơn, chân
ngắn đạp càng thêm ra sức.
Bởi vì Trình Đóa Đóa
kiên quyết không chịu tắm khi đang ở cùng Bàn Đinh, Tôn Đào Phi không thể làm
gì khác hơn là mang tiểu Bàn Đinh tắm xong rồi xuống dưới lầu trước.
Đợi đến bạn nhỏ Trình
Đóa Đóa tắm xong sấy khô tóc đã là hai giờ sau.
Thời gian cũng sắp mười
giờ. Không biết Trình Phi Viễn đã ngủ chưa, nhưng hiện tại Tôn Đào Phi quả là
là quá muốn chia sẻ đoạn phim cô đã quay với ba Trình, cho nên Tôn Đào Phi làm
vợ lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho Trình Phi Viễn, “Anh ngủ chưa?”
Tin nhắn của Trình Phi
Viễn ngược lại rất nhanh gửi lại, chẳng qua nội dung trả lời quá mập mờ, cũng
quá khiến cho Tôn Đào Phi dở khóc dở cười.
“Em nhớ anh!”
Nhìn chằm chằm ba chữ ngắn ngủn mang theo ngữ khí khẳng định, Tôn Đào Phi sửng
sốt nhìn một phút, trong lòng không ngừng hối hận.
Khi Tôn Đào Phi vẫn còn
đang suy tư trả lời như thế nào về lời nói dõng dạc của Trình Phi Viễn thì điện
thoại của người nào đó liền gọi lại, hơn nữa đầu tiên chính là một câu, “Vợ, em
nhớ anh.”
Trán Tôn Đào Phi co quắp,
người đàn ông này sao nghịch ngợm vậy?
“Muốn gửi cho anh
một thứ, anh nói em biết địa chỉ email.” Trực tiếp bỏ qua vấn đề cảm giác của
mình, Tôn Đào Phi nói ra mục đích của mình.
“Có phải gửi thư
tình cho anh không?” Tiếp tục phát ra một câu làm chấn động hơn.
Tôn Đào Phi liếc mắt,
quyết định không trầm mặc nữa, “Trình Phi Viễn nếu như em nhớ không lầm, hai
chúng ta là anh quấn quít theo đuổi em, muốn viết thư tình cũng là anh viết cho
em chứ.”
Đầu dây bên kia quả
nhiên lập tức an tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười hắc hắc he he của người nào đó.
“Ít nói lời vô
ích, địa chỉ.”
Gãi gãi đầu, Trình Phi
Viễn ngoan ngoãn tuân thủ lệnh vợ báo ra địa chỉ email của mình. Bất quá, vợ hắn
cũng quá không dễ đùa.
“Vợ, em gửi gì
cho anh thế.” Thứ có thể làm cho vợ hắn trịnh trọng như thế, Trình Phi Viễn thật
sự là hết sức tò mò.
“Tự xem.” Tôn Đào
Phi nhẹ nhàng bỏ lại hai chữ, không nói cho hắn đáp án.
“Vợ, anh nhớ em lắm.”
Ngữ điệu của Trình Phi Viễn trầm thấp ôn nhu, trong màn đêm yên tĩnh có vẻ cực
kỳ cảm động mê người.
Mặt Tôn Đào Phi lập tức
nung đỏ cả, có chút bối rối cố làm bình tĩnh nói, “Không có gì nữa, em cúp máy
đây.”
Khẽ vuốt ve tim đập quá
nhanh của mình, Tôn Đào Phi âm thầm giận người nào đó, tâm tình gì chứ.
Ánh trăng trắng bạc
trong trẻo xuyên qua cửa sổ nho nhỏ, từng chút chiếu vào căn phòng không quá lớn,
phô ra từng đường ánh sáng ngọc trong suốt.
Trình Phi Viễn nhìn chằm
chằm màn hình điện thoại di động đen sì dưới ánh trăng trong tay, môi mỏng kéo
lê một đường cong ôn nhu đẹp mắt. Giọng nói vội vàng vừa rồi của người nào đó,
chắc đại khái là khẩn trương thôi. Nghĩ đến những điều này, độ cong khóe miệng
hắn càng lớn hơn lúc nãy.
Xoa mắt không tỉnh táo
lắm, Trình Phi Viễn mở đèn trong phòng lên, trực tiếp mở laptop để ở trên bàn
nhỏ trong phòng.
Một email đã lẳng lặng
nằm trong Inbox, một phút trước vừa được gửi tới. Mang theo tò mò, nhẹ nhàng mở
ra, khi thấy video bên trong thì mày rậm của Trình Phi Viễn nhướng thật cao.
Không bao lâu, khóe miệng
Trình Phi Viễn liền toét ra thật to, lộ ra một hàm răng trắng noãn trong suốt.
Trên màn ảnh là cảnh tượng Bàn Đinh vui vẻ nghịch trong bồn tắm, thỉnh thoảng
truyền đến mấy tiếng cười hoặc dễ nghe hoặc non nớt.
Video cuối cùng là lấy
một tiếng hét to ngọt ngào, “Em trai là một lưu manh, chú ơi, Đóa Đóa nhớ chú.”
của người bạn nhỏ Trình Đóa Đóa mà kết thúc.
Trình Phi Viễn cũng
trong nháy mắt hiểu mấy tiếng cười non nớt trong video lúc đó là từ đâu, còn có
mấy tiếng khác là thuộc về ai nữa.
Cúi đầu vỗ trán, Trình
Phi Viễn kiềm chế không được cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp vang vọng
trong phòng, có vẻ cực kỳ ôn hòa trơn mềm.
Hồi lâu, Trình Phi Viễn
ngẩng đầu lên, phát video vừa gửi đến một lần nữa, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Một cỗ mềm mại vui vẻ vui vẻ chưa bao giờ có xuất hiện, cứ thế khiến cho đoàn
trưởng Trình một mình khẽ cười với không khí thật lâu.
Vì vậy, ngày hôm sau,
cơ hồ tất cả người trong đoàn 323 đều phát hiện t