
g tình cảm tay nắm tay đứng ở cửa.
“Sao không trả lời?”
Cụ ông để hai tay sau lưng, quét mắt mọi người một cái, râu cá trê run thật
hăng hái.
“Được rồii, ông!”
Giận liếc bạn già mình một cái, bà nội đi tới bên cạnh Tôn Đào Phi nhận lấy Bàn
Đinh trong ngực cô.
Đại khái là hai ngày
không có gặp bà cố rồi, thằng nhóc cũng nhớ bà, cho nên bà cố muốn ôm thì nó
cũng giang tay ra, lập tức nhào vào trong ngực của bà.
“Bà cố, bà cố,
Đóa Đóa rất nhớ bà.” Thấy em trai được bà cố ôm, tiểu công chúa Trình Đóa Đóa
cũng không thể chờ đợi chạy đến bên cạnh bà muốn được thương.
“Bảo bối, bà cố
cũng nhớ cháu.” Sờ sờ mặt trái xoan của bé, bà nội cười thật nhân hậu hòa ái.
“Hừ, không ai
nghĩ tới tôi?” Cụ ông thở phì phò đặt mông ngồi ở bên cạnh bà nội, hiển nhiên cảm
thấy rất buồn bực khi không có người nói nhớ ông, nói ra cũng cứng ngắc vô
cùng.
Tiểu công chúa Trình
Đóa Đóa phát hiện ông cố mình rõ ràng không vui, chuyển thân thể nhỏ bé, ngọt
ngào nói, “Ông cố, Đóa Đóa cũng nhớ ông mà. Ông xem Đóa Đóa bảo thím nhỏ mang
bánh kem ông thích ăn nhất về nè?” Nói xong, tiểu công chúa bưng một cái bánh
kem to đến trước mặt ông cố mình giống như hiến vật quý, hiển nhiên rất hiểu rõ
yêu thích của cụ ông.
Cụ ông khẽ hừ một tiếng,
khẽ xoay đầu nhìn đi, chẳng qua là ánh mắt vẫn dán vào bánh kem cô bé đang cầm
trên tay không dời.
Tôn Đào Phi không biến
sắc dời tầm mắt đi, tránh cho mình khống chế không được cười thật to ra tiếng.
Tiểu Bàn Đinh bên cạnh
theo thanh âm của chị xoay đầu nhỏ qua, liếc mắt liền nhìn thấy bánh kem trong
tay Trình Đóa Đóa, vì vậy bạn nhỏ Bàn Đinh của chúng ta rất tuân thủ nguyện vọng
của mình vươn theo bánh kem trong tay chị, a ô cắn một miếng lớn, má nhỏ phồng
lên phồng lên, rồi sau đó ngây ngô cười.
Khóe mắt Tôn Đào Phi
quét một màn này cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng, tiếp bà nội và mẹ chồng
cũng không hẹn mà cùng cười ra tiếng. Không chút nào để ý ông nội đang ngượng
ngùng và tức giận. Trong lúc nhất thời, quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn đều
là tiếng cười. Tiểu Bàn Đinh càng cười vui sướng nhất.
Cụ ông ở trong tiếng cười
của mọi người, nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng trừng mắt Bàn Đinh không hiểu
gì cả một cái.
Ánh mắt của cụ ông mặc
dù rất dọa người, nhưng Bàn Đinh không sợ xíu nào, cũng có khuông có dạng học
theo cụ ông trừng mắt ngược lại ông một cái. Sau đó vỗ tay nhỏ bé vui vẻ cười đắc
ý. Trong phòng khách truyền ra tiếng cười vang của mọi người lần thứ hai.
Cụ ông tức hừ một tiếng,
trợn mắt nhìn mọi người một cái, liền cầm môt miếng bánh kem lên hóa bi phẫn
thành thức ăn hưng phấn ăn ra tiếng.
Thừa dịp tất cả mọi người
ở đây, Tôn Đào Phi liền báo cho mọi người chuyện xảy ra với hai bé vào buổi chiều.
Tôn Đào Phi mới vừa kể
xong, Vương Cẩn Ngôn liền bước một bước dài vọt tới trước mặt cô, hai tay nâng
mặt làm nũng nói, “Phi Phi, con bảo họ lấy cho chúng ta mấy tấm vé, ngày đó mẹ
muốn đi xem một chút.”
“Bà cũng muốn
đi.” Bà nội cũng cười nhẹ nhàng hòa theo.
Cụ ông ho nhẹ một tiếng,
hồi lâu mới nói, “Ông cũng muốn đi.” Mặc dù hết sức ra vẻ không muốn đi lắm,
nhưng thái độ của ông hoàn toàn bán đứng ông.
Tôn Đào Phi cúi đầu buồn
cười hai tiếng, nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm trang nói, “Dạ, con sẽ đi
nói với họ.”
Không bao lâu ba chồng
từ bên ngoài về, mẹ chồng lập tức liến thoắng không ngừng nói ra chuyện hai bé
tham gia diễn kịch với ông.
Ba chồng đương nhiên là
vô cùng ủng hộ cháu của mình phát triển ở nhiều phương diện, vung tay lên phóng
khoáng nói với Tôn Đào Phi, “Phi Phi con cũng tìm giúp ba tấm vé.”
Đối với ba chồng nhiệt
tình như thế, Tôn Đào Phi chỉ có thể khéo léo gật đầu đáp ứng.
Ăn cơm xong, nhiệm vụ
chăm sóc hai bé dĩ nhiên là rơi xuống đầu Tôn Đào Phi.
Chào hỏi ông bà cha mẹ
còn đang ở trên ghế sa lon xem ti vi, Tôn Đào Phi ôm Bàn Đinh qua, ngoắc ngoắc
tay với Trình Đóa Đóa, “Đóa Đóa, đi, đi lên tắm.”
Đổ đầy nước, Tôn Đào
Phi ôm Bàn Đinh vào phòng tắm, thằng nhóc liền lao thẳng tới trong bồn tắm.
Vỗ vỗ cái mông nó, thuần
thục lột sạch đồ của nó.
Chọc cho tiểu công chúa
Trình Đóa Đóa bên cạnh vội vàng che mắt, oa oa kêu to, “Em trai là một tiểu lưu
manh.”
Bàn Đinh còn tưởng rằng
chị đang khen nó, xoay qua xoay lại cười thật vui ở trong lòng Tôn Đào Phi.
Mang phao bơi vào cho
con, Tôn Đào Phi đặt nó ở trong bồn tắm. Vừa đến trong nước, lập tức hăng hái
bơi loạn qua lại trong nước, phát ra vài tiếng hoan hô a a.
Thấy Trình Đóa Đóa vẫn
lấy tay che mắt thật chặc, Tôn Đào Phi buồn cười gạt tay cô bé xuống, chỉ chỉ
Bàn Đinh đang ra sức bơi trong bồn tắm, nói như dụ dỗ, “Đóa Đóa, Bàn Đinh là em
trai cháu, không cần ngượng ngùng. Hơn nữa hiện tại không nhìn về sau cũng
không nhìn được.”
Trình Đóa Đóa nguyên bản
là hiếu kỳ không thôi với tiếng kêu to của em trai mình, lần này cũng không
nhăn nhó nữa, ngược lại chuyên tâm chú ý tới Bàn Đinh. Không bao lâu, Trình Đóa
Đóa liền chỉ vào Bàn Đinh, phá lên cười ha ha, “Em trai giống như con vịt.”
Tôn Đào Phi nhíu mày liếc
nhìn, mặt mày cũ