Old school Swatch Watches
Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324241

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

h, không cần cố gắng lại có thể không làm mà

hưởng ưu tiên sao? Nhưng anh nghĩ không có chuyện như vậy? Lúc này lại càng là

lúc có thể chứng minh chính anh, anh phải cho những người xem thường anh hiểu

được cái gì gọi là hổ phụ không khuyển tử (ý chỉ cha tài thì con sẽ ko bất tài)

mà không phải một phản kháng tiêu cực.”

Tôn Đào Phi nắm chặt quả

đấm nhỏ, hướng về phía Trình Phi Viễn làm một thế tay cố lên, ngừng một chút lại

nói, “Lại nói có chỗ dựa có cái gì không tốt, tận dụng tốt có thể trở thành trợ

lực rất lớn, đây cũng là xã hội.”

Lời nói của Tôn Đào Phi

vừa nói ra, không chút ngoài ý muốn nhận được cái nhìn căm tức của Trình Phi Viễn.

Nhìn Tôn Đào Phi cười

khúc khích, Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy mây đen nặng nề nồng đậm vừa rồi còn đè

ở trong lòng đã bị thổi tan đi, không ngờ cô gái này lại rất biết an ủi người

khác.

“A, a.” Tiểu Bàn a a

kêu lên với con chim vừa bay qua, muốn có được sự chú ý của hai người lớn.

Trình Phi Viễn từ trong

ngực Tôn Đào Phi bế lấy Bàn Đinh a a kêu to chỉ vào nơi con chim vừa biến mất,

ngồi xuống ở bên cạnh cô, cười như không cười liếc cô một cái, “Em thật ra rất

biết an ủi người khác.”

“A, a!” Tiểu tử giãy dụa

thân thể nhỏ bé ở trong ngực Trình Phi Viễn nhảy nhảy lên, giống như trả lời

thay mẹ, dĩ nhiên dĩ nhiên.

Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười,

nếu không phải là mẹ chồng giục cô, cô mới lười trông nom đó.

Trong nháy mắt, gió nhẹ

mơn trớn, trong không khí tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt thấm vào tâm can. Trình

Phi Viễn liếc mắt Tôn Đào Phi say mê trong đó thật sâu, cô mặc quần dài màu hồng

nhạt cùng với áo trắng mỏng ngắn, khiến cho khuôn mặt béo mập trắng nõn của cô

dưới ánh mặt trời, giống như được dát thêm một tầng ánh sáng nhạt màu vàng kim.

Trình Phi Viễn chỉ cảm

thấy tim của mình bị một thứ gì đó hung hăng đụng một cái, khiến cho đầu óc hắn

trống rỗng.

“A, a!” Tiếng kêu của

thằng nhóc, khiến cho Tôn Đào Phi chậm rãi mở mắt.

“Trình Phi Viễn, anh trở

lại lâu như vậy mà sao không thấy anh mặc quân trang.” Đây là vấn dề Tôn Đào

Phi vẫn rất tò mò. Lại nói, lúc đại học ban các cô cũng có bạn học đi làm lính,

gần tới tốt nghiệp thì bạn học kia trở lại, người ta chính là quân trang cũng

không rời khỏi người, vậy mà người bên cạnh lại một lần cũng chưa từng mặc.

“Thế nào, em muốn xem?”

Người khác hơi có chút dương dương đắc ý nói.

Liếc bên cạnh một cái,

Tôn Đào Phi nhàn nhạt phun ra hai chữ, “Không muốn.”

Mặt người kia mới vừa

còn như mặt trời rực rỡ nhất thời tối sầm lại.

Bong bóng nhỏ vui vẻ

trong lòng Tôn Đào Phi càng lúc càng tăng, người đàn ông ở trước mắt đã hung ác

trước mặt cô, đã như vậy cũng đừng trách cô ăn miếng trả miếng.

“Tôn Đào Phi, chúng ta

sống thật tốt, có được hay không?” Trình Phi Viễn chợt hỏi một câu nói khiến

cho tim Tôn Đào Phi hung hăng nhảy lên một cái, cô phát hiện hôm nay Trình Phi

Viễn thật sự rất không bình thường, không, nên nói là từ ngày hôm qua con người

này đã có chút không bình thường.

Nghiêng đầu, liếc nhìn

Trình Phi Viễn thần sắc có chút hoảng hốt, Tôn Đào Phi trầm mặc không nói, đối

diện với người đàn ông hiện giờ chỉ có duy nhất cô trong lòng, cô không biết

nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.

Nhất thời, không khí giữa

hai người giống như ngưng kết lại, từng tận gió thu mát mẻ mơn trớn hai khuôn mặt.

“A, a!” Thằng nhóc thấy

ba mẹ đều không nói chuyện, gấp gáp kêu to lên tiếng, muốn lôi kéo sự chú ý của

hai người.

“Về nhà thôi nào! Mẹ vẫn

còn ở nhà chờ đó!” Dứt lời, Tôn Đào Phi liền đứng lên đi về hướng nhà mình.

Trình Phi Viễn ôm Bàn

Đinh theo sát phía sau, thấy bóng lưng Tôn Đào Phi, hơi có chút áo não, mới vừa

rồi hắn đúng là vô cùng đường đột, nhưng, trong nháy mắt đó hắn không khống chế

được mình bật thốt lên những lời đó.

Ngày Trình Phi Viễn về

đơn vị, bầu trời sáng sủa xanh thẳm trời cao không mây, sạch sẽ tựa như tơ lụa

màu lam không nhiễm một tia tạp chất.

Tôn Đào Phi cũng là lần

đầu tiên thấy Trình Phi Viễn mặc quân trang, một thân quân trang màu xanh lá

cây khiến hắn càng thêm hiên ngang mạnh mẽ,cả người càng tỏa ra chất chính

nghĩa mạnh mẽ hơn. Khi nhìn đến hai gạch ba sao trên vai hắn, Tôn Đào Phi giật

mình nho nhỏ một cái, người này chỉ mới ngoài ba mươi thôi cũng đã làm lên tới

thượng tá.

Nhanh chóng ăn xong bữa

sáng đơn giản, mẹ chồng liền nhỏ nhẹ ấm áp sắp xếp, “Phi Phi, con đi tiễn Phi

Viễn, lão Vương đã chờ các con bên ngoài rồi, nhanh đi đi, đừng để lỡ chuyến

bay.”

Vì vậy, Tôn Đào Phi liền

bất đắc dĩ bị mẹ chồng ép buộc lên xe.

Xe vừa khởi động, lão

Vương liền nhanh chóng mở tấm bản che lên, để lại cho Trình Phi Viễn và Tôn Đào

Phi một không gian tuyệt đối bí mật. Tôn Đào Phi không tự chủ được đưa tầm mắt

ra ngoài cửa sổ. Nhất thời, trong không gian nhỏ chỉ có trầm mặc và trầm mặc.

“Đây là thẻ lương của

anh, về sau giao cho em giữ, mỗi tháng anh đều gửi tiền lương vào đây.” Kèm

theo thanh âm của Trình Phi Viễn, một cái thẻ ngân hàng xuất hiện trước mắt Tôn

Đào Phi.

Tôn Đào Phi kinh ngạc

nhìn Trình Phi Viễn một cái, trong lòng cũng