
ng.
Cứ theo đà này tiếp diễn, thì da nàng sẽ bị hao tổn, rồi sẽ mau chóng chết đi, khi đó sẽ biến thành một lão thái thái cả người đầy nếp nhăn? !
Trong lòng nàng một hồi mất mác, hắn không nên nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của nàng.
"Tu ~ nếu về sau ta có việc gì thì ngươi hãy chém ta một đao."
Cảm giác Tu Hồng Miễn phía sau lưng nàng run lên, "Ngươi không sao chứ?"
Nàng lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Tu Hồng Miễn chắc chắn sẽ không làm tổn thương nàng, hơn nữa nếu nàng nói cho hắn biết, hắn còn có thể ngăn cản người khác làm tổn thương nàng.
Nàng gật đầu một cái, nếu đã như vậy, chi bằng để người khác làm thay.
Trong đầu nàng nhất thời xuất hiện một người, nếu như không phải là Lục gia, chỉ sợ da nàng bây giờ da đã bắt đầu có nếp nhăn rồi.
Nàng đang cười gian, đột nhiên đầu bị Tu Hồng Miễn cốc một cái.
"Ngươi lại đang tính cái mưu ma chước quỷ gì ?"
"Không có a!" Nàng lập tức phản bác.
"Tu ~"
"Ân."
"Nếu như dung mạo ta trở nên rất xấu xí, ngươi còn muốn ta không?" Mặc dù biết rõ câu trả lời của hắn là "Sẽ" , nhưng nàng vẫn muốn hỏi, dù sao cái thứ ngôn ngữ ngọt ngào này, cũng sẽ là tình tiết cẩu huyết của bất cứ đôi tình nhân nào.
"Ngươi đã lớn lên như vậy, còn có thể xấu xí hơn được nữa sao?"
Tiếng nói của Tu Hồng Miễn mang theo tiếng cười truyền đến, nàng chưa từng nghe qua hắn lại có những lúc nói chuyện thoải mái như thế.
Nhưng lời nói của hắn lại làm cho nàng tức giận đến mức suýt té ngựa, nàng thích hỏi như vậy thì làm sao? Dầu gì nàng cũng coi như là một mỹ nữ đi!
"Ngươi cảm thấy ta rất xấu xí sao!"
"Nếu như lấy tất cả nét mặt Tần phi của trẫm mà nói, ít nhất ngươi là người có vẻ mặt khoa trương nhất ."
Nàng ngẫm nghĩ, đúng thế, hình như cái gì hề gì của nàng cũng bị hắn nhìn thấy qua.
"Nhưng cái ta nói là một nữ nhân thực sự xấu xí! Ví dụ như mặt rỗ, hay là trên mặt có một cái mụn ruồi thật lớn, hoặc là diện mạo rất dị dạng ấy…. ."
"Đủ rồi, hậu cung của trẫm không phải là trại khuyết tật."
Khóe miệng nàng run lên, ít nhất thì hậu cung của hắn cũng là một đoàn thể, đặc biệt chứa chấp những nhân sĩ có khuynh hướng tàn tật. "Tu ~"
"Ân."
"Nếu như mà vĩnh viễn ta không nhìn thấy, ngươi còn có thể đối xử với ta giống như bây giờ sao?"
"Sẽ không. . . . . ."
Cái gì! !
"Vĩnh viễn không nhìn thấy."
Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn cũng thật biết cách ngắt câu. . . . .
"Làm sao lại là không chứ? Ngay cả Thiện Xá cũng nói hoa Hàm Tiếu không thể lấy ra được rồi." Nàng cố ý nói xong điệu bộ như đưa đám, muốn từ trong miệng Tu Hồng Miễn moi ra một chút gì đó.
"Trẫm nói không là không."
Nàng nhụt chí cúi thấp đầu xuống, làm sao nàng lại ngốc đến mức muốn moi gì đó từ trong miệng Tu Hồng Miễn chứ.
Lúc trở về đã qua giờ cơm, nhưng Thiện Xá vẫn chờ bọn họ.
"Về sau nếu còn như vậy, thì ngươi cứ ăn trước đi, để lại cho chúng ta một chút là được rồi."
Thiện Xá chỉ cười cười, không trả lời.
"Ngày mai chúng ta đi chợ dạo một chút đi." Hôm nay tâm tình của nàng khá vô cùng.
Mặc dù mắt nàng không nhìn thấy, nhưng mà nàng lại được hưởng thụ sự đối xử cao cấp chưa bao giờ có, cơ hồ nàng nói cái gì bọn họ cũng sẽ đồng ý.
Tu Hồng Miễn theo thường lệ dắt nàng, đưa nàng trở về nhà.
Tay Thiện Xá một lần nữa từ phía sau đưa tới, nhưng ngay lúc nàng cảm nhận được thì lập tức né đi, làm cho hắn bắt hụt.
Nếu mỗi lần đưa đến cửa rồi sẽ buông tay, còn không bằng chưa bao giờ từng dắt.
Nàng không nhìn thấy nét mặt của Thiện Xá như thế nào, nhưng trong lòng nàng dù sao cũng có chút áy náy nên cứ vùi đầu bước đi.
Lần này, nàng lựa chọn tin tưởng Tu Hồng Miễn, nàng tin hắn sẽ không để cho nàng bị thương, nàng. . . . . ."A ~! ~~!"
Những ngón chân của nàng nặng nề đụng phải chân bàn, đau làm cho nàng không ngừng hút không khí.
"Ngươi đi đường kiểu gì vậy."
Vẻ mặt nàng ủy khuất nhìn Tu Hồng Miễn, "Ta là bệnh nhân mà! Ánh mắt ta không nhìn thấy, là ngươi đang dắt ta đi có được hay không ~" hiện tại nàng bị đụng đến, không phải hắn nên nhận lỗi với nàng sao! Tại sao lại ngược lại thành hắn trách nàng hả?
Thiện Xá thở dài, "Đi thôi."
Được Thiện Xá đỡ, từ từ đi vào phòng trong, nàng hơi nghiêng nghiêng đầu, rất muốn biết Tu Hồng Miễn trầm mặc như vậy ở một bên làm gì, đáng tiếc, nàng nhìn không thấy.
"Thiện Xá, chúng ta là bằng hữu sao?" Trở lại bên trong nhà, nàng mở miệng trước.
Thiện Xá sau một hồi trầm mặc, "Ngươi phải biết rằng hắn không thích hợp với ngươi."
Nàng cười khẽ, "Không có có thích hợp hay không, chỉ có có đồng ý hay không." Ngoài miệng mặc dù nàng nói như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng, xác thực nàng không thích hợp với cuộc sống chốn hậu cung.
"Thật ra thì trong lòng ngươi so với ai khác đều hiểu. Hắn là nhất quốc chi quân, hắn sẽ có được ba nghìn mỹ nữ, đến lúc đó ngươi có vui vẻ được không?"
Nàng không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì nàng rất sợ đáp án kia là phủ định .
"Ô ô ~~" A Hu vẫn ngoan ngoãn ở nhà chờ nàng rốt cuộc không kiên nhẫn kêu lên.
Nàng mò mẫm quay sang phương hướng âm thanh của A Hu truyền tới cười một tiếng, "A Hu xem ra rất nh