
lại.
Chìm sâu vào giấc ngủ, khi thức dậy nàng cảm giác toàn thân có cái gì không đúng, giống như là nàng đã ngủ một thế kỷ .
Ngày hay đêm đây, chẳng lẽ nàng đã ngủ thẳng tới buổi tối ngày hôm sau sao? !
Nàng xoa xoa bụng, hình như có chút đói bụng.
Nàng mò mẫm định đứng dậy, nàng muốn tìm thứ gì đó để ăn lót bụng trước, một ngày rồi nàng vẫn chưa ăn cái gì, ít nhất hai người bọn họ cũng nên vì nàng mà để lại một ít thức ăn chứ? Chỉ là bọn hắn làm gì mà không gọi nàng dậy? Thật là.
Mò mẫm nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng mò đến cây nến bên cạnh, đã quẹt diêm, nhưng không thấy sáng lên chút nào?
Vừa mới chuẩn bị đổi một cây khác, tay nàng đột nhiên bị phỏng mà buông ra.
Giống như có sấm sét đánh qua.
Có lửa! ?
"Tu ~?" Nàng cố gắng khiến cho chính mình bình tĩnh, nhưng âm thanh lại run rẩy lợi hại.
"Thiện Xá ~?"
Hai người nghe tiếng đều thưa, "Thế nào?"
Nàng tìm phương hướng âm thanh truyền tới vòng vo đi qua, đè nén thở hổn hển, "Sao hai người còn không chuẩn bị đồ ăn sáng đi? Ta đói bụng lắm rồi."
"Ha ha, mới vừa làm xong, đang chuẩn bị gọi ngươi đấy." Là tiếng của Thiện Xá.
Nhất thời nàng cảm giác trời đất đang quay cuồng, tiếng tim đập rõ ràng như thế.
Nàng mù rồi? !
Tu Hồng Miễn giường như cảm thấy nàng khác thường, "Dung nhi, ngươi. . . . . ."
Nàng cười cười, tại sao có thể như vậy? Không phải chỉ là cận thị sao?
Nàng cười khanh khách ra tiếng, lấy nụ cười kia để che giấu nội tâm đang sợ hãi, đúng, nàng sợ hãi tới cực điểm.
"Hình như ta không nhìn thấy."
"Hình như ta. . . . . . Không nhìn thấy."
Sau một tiếng hít sâu, nàng cảm giác cánh tay mình đột nhiên bị người khác bóp chặt, "Nữ nhân đáng chết, không phải lúc nhổ đinh bản ra vấn đề gì chứ! !" Tu Hồng Miễn tức giận kêu gào làm cho nàng cảm thấy run rẩy.
Một bên Thiện Xá không đành lòng nói, "Nàng bây giờ đã sợ thành ra như vậy rồi, ngươi cũng đừng trách nàng nữa!"
Tu Hồng Miễn nặng nề thở ra, "Lập tức cùng trẫm hồi cung."
Nàng quật cường rút tay của mình ra, "Ta không thể trở về cung."
Nàng đã chờ mong thật lâu, hiện tại rốt cuộc mới bình phục, làm sao nàng có thể hồi cung!
Tay lần nữa bị Tu Hồng Miễn siết chặt, "Lần này cái gì cũng không thể theo ngươi được!"
Nàng bị cứng rắn lôi kéo đi về phía trước, trong một khoảng không gian đen kịt, làm cho thân thể nàng không cách nào giữ được thăng bằng, nàng chưa bao giờ biết thì ra mỗi bước đi đều cần nhiều sự phối hợp đến như vậy.
Không biết phía trước có thứ gì ngăn trở lại hay không, cũng không biết phía trước có phải là bậc thang hay bậc cửa, Tu Hồng Miễn hoàn toàn không để ý nhắc nhở nàng chỉ một mực lôi nàng đi, làm trong lòng nàng cảm giác sợ hãi kịch liệt lên cao.
Một cái tay khác của nàng bị kéo lại, ngay sau đó khẽ đẩy nàng sang bên phải, thân thể không khỏi nghiêng sang bên phải một chút, mũi chân nàng cảm giác có cái gì đó sượt qua, là băng ghế? Trong lòng nàng cảm thấy một hồi ấm áp, nhất thời cảm giác an toàn tăng lên không ít, thật may là dịch người sang phải, nếu không thì đụng phải nó rồi.
Quay đầu, nàng khẽ mỉm cười với Thiện Xá.
Người phía trước rốt cục cũng ngừng lại.
"Hoàng thượng, hôm nay người muốn ăn chút gì không?" Đó là thanh âm của Lục gia.
Hắn tự nguyện lưu lại làm tạp dịch cho bọn họ, dĩ nhiên, thuận tiện làm nơi trút giận cho nàng, không có việc gì thì nàng trói hai chân hắn lại rồi tìm cách trút giận. Lúc vừa mới bắt đầu hắn còn biết khóc cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ, về sau, hắn cũng quen dần.
"Cút." Thanh âm của Tu Hồng Miễn mang theo sự tức giận.
Lục gia giường như cũng nhìn ra có chút gì không đúng, lập tức vọt tới trước mặt nàng, "Nương nương người xem, nửa canh giờ trước ta đã chạy tới chợ mua cho người một cái chày cán bột, nếu dùng cái này người có thể thuận tay hơn rồi."
Nàng nghe xong có chút dở khóc dở cười, trước đó vì đánh hắn nên tay nàng bị thương, thế nhưng hắn lại vì nàng mà chạy đi mua chày cán bột, thật giống như người bị nàng đánh không phải là hắn.
"Nhìn cái gì vậy! Bây giờ cái gì ta cũng không nhìn thấy" Nàng tức giận nói với hắn.
"Không nhìn thấy? Tại sao chứ?" Nàng hiện tại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khoa trương của hắn, kỹ thuật diễn của người này đúng là không phải tốt bình thường .
Một cước nàng hướng tới phương hướng của hắn đá tới, trúng! Trong lòng nàng có một hồi hài lòng.
Thấy Thiện Xá vẫn nắm tay nàng thật chặt, hắn vẫn không biết vì cái gì mà nàng luôn đánh chửi tên Lục gia này.
Tu Hồng Miễn cũng không thèm để ý đến những thứ này, lại lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Thiện Xá lập tức cứng rắn nói, "Nàng nói nàng không muốn đi! Ngươi không nghe thấy sao!"
Người phía trước đột nhiên dừng bước, "Nàng nói muốn rời đi, chọc tới nhiều chuyện như vậy. Nàng nói muốn tự do, nên mới tự mình rút đinh bản ra mới khiến cho mắt bị hư! Bây giờ mà ngươi muốn nghe nàng sao!"
"Mắt của nàng không nhìn thấy không phải là bởi vì nhổ đinh bản! Là bởi vì hoa Hàm Tiếu, nàng ăn hoa Hàm Tiếu! !"
Lời nói của Thiện Xá khiến cho hai người bọn họ cùng ngây dại.
Hoa Hàm Tiếu? ? Nàng cố gắng lục lọi trong đầu, hình như nàng chưa từng ăn