
ng biết khả năng nấu nướng của mình không tốt lắm, nhưng có ai trời sinh ra đã là một siêu đầu bếp không hả? Cũng không thèm cho nàng một cơ hội, để cho nàng có thể học tập thêm được sao?
"Được rồi, ta không làm là được, đi thôi, đi thôi." Nàng nghe thấy rõ ràng mấy hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đã nếm qua thịt vịt nấu ngày hôm qua, mùi vị cũng không phải là đặc biệt khó ăn, bọn họ làm gì mà phản ứng dữ như vậy . . . . .
Nàng vốn dĩ định cưỡi con ngựa của mình, nhưng là Thiện Xá ngày hôm qua lại đem con ngựa đó đi nơi khác rồi, hắn nói chăn ngựa rất phiền toái.
Ngày hôm qua nàng mới vừa tắm rửa và gội đầu, nên hôm nay ở trước mặt hắn nàng có thể thả lỏng, không cần lo lắng bị mùi lạ làm lúng túng.
Con ngựa chậm rãi đi, "Thiện Xá, ngươi không phải là muốn dẫn ta đi chỗ tốt sao?"
"À? A, hình như. . . . . . ta quên mất nó ở nơi nào rồi. . . . . ."
Nàng biết ngay đây chẳng qua là một cái cớ.
"Thiện Xá ngươi tại sao không lập gia đình?"
"Tại sao ta nhất định phải lập gia đình?"
"Ngươi bây giờ địa vị cao như vậy, dáng dấp cũng không tồi, ngươi nha, tuy nhiên có lúc hơi đáng ghét, chỉ là nhân phẩm vẫn rất tốt. Người như vậy, không phải sớm đã bị rất nhiều nhi nữ nhà các đại quan coi trọng, thê thiếp thành đàn sao?"
Thiện Xá cười ha ha, "Thì ra là hình tượng của ta trong lòng ngươi tốt như vậy."
Không thể phủ nhận, hắn quả thật tương đối ưu tú.
"Nếu như ngươi đối với ta có ý gì, đúng lúc hiện tại không có ai, nói ra đi ~"
Nàng ngửa đầu đụng phải hắn đang cúi xuống, vừa đúng đụng vào cằm của hắn.
"Ha ha, đáng đời! Ai cho ngươi tự luyến như vậy."
Thiện Xá đưa tay giữ lấy cằm nàng, "Rốt cuộc ngươi là một nữ nhân kiểu gì?"
Nàng kéo tay hắn ra, lớn tiếng nói, "Ta là một nữ nhân dịu dàng."
Thiện Xá tay run một cái, thiếu chút nữa té từ trên ngựa xuống.
Tiếng cười từng hồi không dứt, đằng xa ánh bình minh tản ra đỏ ửng, đem bóng dáng hai người kéo thật là dài, rất dài.
Trở lại phòng nhỏ, bọn Bích Quỳnh đã sớm làm xong cơm trưa đang đợi bọn họ.
"A Hu tỉnh chưa?"
Bích Quỳnh lắc đầu một cái, "Em vừa mới ở bên ngoài nhìn, nó vẫn đang ngủ say."
Nàng cười cùng Thiện Xá rồi ngồi xuống ăn cơm, không so thì không biết, thủ nghệ của các nàng quả thật so với nàng tốt hơn nhiều.
Ở chỗ này một thời gian rồi, nàng thật sự rất yêu thích nơi này, cuộc sống thanh nhàn, hoàn cảnh đơn thuần, tất cả mọi sự ganh đua, tranh chấp như bị ngăn cách từ bên ngoài. Khuyết điểm duy nhất chính là trời càng ngày càng lạnh rồi.
Mỗi ngày Thiện Xá đều mang rất nhiều y phục mùa đông cho các nàng, nàng sẽ vui mừng nhận lấy từng cái, từng cái thử.
Buổi tối bởi vì nhiệt độ thấp, các nàng không thể đi ra bên ngoài ngắm sao nữa, mà trốn ở trong phòng nhóm lửa sưởi ấm.
A Hu đã tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày buổi tối sẽ chơi cùng nàng đến tận khuya, ban ngày thì lại đi ngủ.
Tài nấu nướng của Bích Quỳnh càng ngày càng tốt, về sau mọi người nhất trí đồng ý do Bích Quỳnh một tay nấu nướng.
Mỗi ngày nàng đều cùng Thiện Xá ra bên ngoài đi dạo, có lúc đụng phải một hai động vật nhỏ, Thiện Xá sẽ đi săn bắt. Nhưng là hắn chỉ có một lần bắt cơ hội, nếu như chỉ khiến nó bị thương hoặc còn một hơi thở thoi thóp, nàng sẽ không khỏi đau lòng, ngay sau đó của các nàng nuôi càng ngày càng nhiều động vật, càng giống như là một khu trang trại nhỏ.
Nàng đã định ra cho A Hu một quy định, phàm là những động vật nhỏ xung quanh phòng nó đều không thể ăn. Làm nó chỉ có thể mỗi ngày ngồi trước cửa sổ, trợn tròn cặp mắt nhìn những động vật bên ngoài, có lúc ngồi nhìn mệt mỏi, nó liền ngoẹo đầu nhìn, hoặc nằm xuống nhìn, nàng luôn cảm thấy nó đang có ý đồ gì đó.
Dần dần, khu đất trống bên ngoài phòng nhỏ dần hé lộ ra một mầm cây, Hạ Phù Dung rất ngạc nhiên không biết thứ cây gì sẽ sinh trưởng trong hoàn cảnh lạnh lẽo như vậy.
Đến khi nó cao tới nửa mét, bắt đầu xuất hiện một đóa hoa đen tuyền .
"Đây là hoa tu mạt." Thiện Xá cười nhìn nàng.
" Hoa tu mạt?"
" Bánh tu không mà ngươi thích ăn nhất, chính là từ nó làm ra."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao ngươi biết ta thích ăn nhất là bánh tu không?"
"Trong lễ sắc phong đại điển, lúc ấy ngươi ăn nhiều nhất chính là bánh tu không."
"Oa ~ ngươi còn nói ngươi không thích ta, vậy mà lại đem mọi hành động của ta nhớ rõ ràng như vậy, a ha ha ha ~" nói xong, nàng nhìn hắn nở một nụ cười xấu xa.
Thiện Xá cười lắc lắc đầu.
Buổi tối cùng A Hu chơi một lát, nàng lấy ra một cái trâm. Đó là cái trâm mà hôm nay Thiện Xá đưa cho nàng, nàng rất ít khi mang trâm, cho nên trong hộp trang sức của nàng lại càng để ít trâm. Cầm cái trâm lên, nhìn qua nhìn lại, như thế nào nàng cũng cảm thấy cây trâm này đẹp hơn nhiều so với những cây trâm khác. Suy nghĩ một chút, mấy ngày nay Thiện Xá vì nàng làm từng ly từng tý, nếu như nói hắn đối với nàng không có gì, vậy đơn giản chính là mở mắt đoán mò rồi. Thật ra thì hắn thật rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng sẽ làm cho người khác tức chết, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ. Tu Hồng Miễn đã là quá khứ không phải sao? Có lẽ nàng thật sự nên xem xét thử tiếp nhận hắn? Tiếp nhận