
có thể
tiêu diêu tự tại hơn nữa, hắn căn bản không cần… Không đúng, có lẽ đây
chỉ là một trong những bùa phép để hắn tiếp cận phụ nữ.
Nhưng mà
cô thừa nhận hắn quả thực rất thích hợp với làm thương nghiệp, bởi vì
muốn hắn một tên ăn chơi trác táng làm chủ Bắc Hằng, chỉ sợ Bắc Hằng
trong thời gian ngắn sẽ như sao chổi rơi xuống. Song, nói hắn lợi dụng
công việc để săn gái tựa hồ cũng không phải chuyện không có khả năng.
Hắn là một quý tộc bị chiều hư, rồi lại tịch mịch đáng thương, muốn hắn
sống độc lập, sợ là sẽ bức điên hắn. Cho nên hắn mới tìm một đống phụ
nữ, mà cô chẳng qua là một đóa hoa trong vạn đóa hoa mà thôi, một cô gái hắn giành được tới tay lập tức vứt đi như cái giày rách.
“Anh có gì mà phải trốn tránh?” - Hắn mỉm cười.
Tuy rằng tuổi hắn với bọn họ ngang ngang nhau, nhưng bối phận hắn lại lớn
hơn, nhìn thấy hắn còn phải gọi một tiếng chú nhỏ đấy, hắn sao phải sợ
bọn họ?
“Nói cũng đúng, ai dám làm trái lão út Chung Ly gia chứ?” - Cô cười lạnh.
Hắn và cha Chung Ly Dã - Chung Ly Cơ hơn kém nhau hai mươi tuổi, xem như
anh em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ đã được yêu thương gấp bội, sự hoang
đường của hắn cô cũng không có bất ngờ.
“Anh cũng không phải được trời ưu ái, muốn gió được gió, cũng sẽ có lúc không được như ý muốn.” - Hắn đây là đang cười nhạo mình. Trước kia hắn cũng cho rằng chỉ cần là
hắn muốn, không có gì không chiếm được, nhưng gặp gỡ cô, hắn đột nhiên
phát hiện ông trời vẫn có chút công bằng.
Hắn có được mọi thứ mà
đàn ông trên đời này mơ tưởng, thế nhưng trái tim hắn lại không có được
chỗ dựa, bởi vì yêu cô khiến hắn nếm được cái gì là cô đơn, cái gì là
thống khổ.
Không ai khi còn sống có thể được như ý, hoàn mỹ vô
khuyết. Người Không có tiền sẽ muốn có tiền, không có địa vị sẽ muốn có
địa vị, mà không có người yêu sẽ khát khao được yêu. Bình thường không
chiếm được đều là thiếu hụt trong nội tâm. Có lẽ đây chính là thói hư
tật xấu của loài người, lại không chỉ thật sự thổ lộ?
Tâm ý của
hắn, cô biết, thế nhưng cô cũng không đáp lại. Hắn phải đợi, nháy mắt
mười năm đằng đẵng đã trôi qua, tình thế vẫn bất lợi với hắn như trước.
Hắn đùa giỡn hết thủ đoạn, cô vẫn thờ ơ, đến cùng còn có biện pháp gì có thể khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận hắn?
Ài! Ngay cả người tôn trọng văn minh khoa học như hắn cũng cần phải đi xem bói. “Anh đừng có tiếp cận tôi, bằng không tôi sẽ giết anh!”
Chung Ly Minh Khiết mắt nhìn thẳng Lan Hâm Ân, không hiểu phản ứng của cô sao lại lớn như vậy. Tuy nói hắn ép buộc cô, nhưng sau đó cũng không cần
bày ra vẻ mặt chán ghét cực điểm này với hắn chứ?
Cô cho rằng hắn là ai đây? Hắn chính là Chung Ly Minh Khiết mà!
“Em nói đi, em có yêu cầu gì?” - Đến đây đi, hắn sẽ thỏa mãn cô.
“Trừ ký giấy kết hôn, anh gì cũng có thể đáp ứng em.”
Phụ nữ thôi, sau khi sự việc xảy ra không phải đều muốn yêu cầu bồi thường thứ gì đó sao?
Hắn rất rõ vì cái màng mỏng kia của phụ nữ phải trả giá, trong lòng hắn sớm đã có một cái giá, chỉ đang đắn đo phải chi trả thế nào thôi.
“Anh nói cái gì?” - Lan Hâm Ân trừng lớn mắt, không thể tin được những lời từ miệng hắn nói ra.
Hoá ra sự ôn nhu của hắn đều là giả, hoá ra nụ cười của hắn cũng là giả,
hắn lúc này mới là thật, miệng đầy lời nói tổn thương người khác mới là
thật, mà sự tưởng tượng của cô thật ngu xuẩn, đây là báo ứng của cô.
Cô có thể đẩy hắn ra nhưng lại không làm vậy. Cô không biết mình rốt cuộc
có thích Lâm Quảng Dĩnh hay không, cùng anh ta kết giao chỉ bởi vì cha
mẹ đôi bên đều đồng ý, cho nên cô mới ‘thuận lý thành chương’ liền gật
gật đầu, song gặp phải ác ma trước mặt, cô cũng không dám phủ nhận bản
thân không động tâm với hắn.
Cũng bởi vì một chút động tâm như
thế khiến lý trí của cô tan rã, khiến cô trở thành đồ chơi cho hắn. Đây
chính là mục đích hắn tiếp cận cô.
“Nói mau, anh không có tính nhẫn nại.”
Chung Ly Minh Khiết đứng dậy mặc quần áo, lười biếng châm một điếu thuốc,
quay lại liếc cô, nhưng chợt thấy bên trong thủy mâu cô chứa đầy nước
mắt, không có rơi xuống, chỉ là quật cường lưu lại đáy mắt ngạo mạn của
cô. Hắn chấn động, điếu thuốc rơi xuống lúc nào cũng không hay.
“Cho tôi một con dao.” - Lan Hâm Ân run rẩy nói.
“Một con dao?”
Lan Hâm Ân chậm rãi ngước mắt nhìn, nước mắt cuối cùng rơi xuống, cực kỳ
phẫn nộ nói - “Tôi muốn giết anh.” - Cô không thể tin được bản thân mất
đi tôn nghiêm, tự mình làm mình nhếch nhác như thế.
Cô liều mạng
không mặc áo lao tới lôi kéo hắn - “Anh cho rằng anh là ai, anh dựa vào
cái gì đối với tôi như vậy? Anh cho là anh là ‘thiên chi kiêu tử’ thì
anh có thể làm nhục người khác như vậy sao?”
Nói cô muốn giết hắn, chẳng bằng nói là muốn hủy diệt chứng cứ khiến cô gần như sụp đổ.
Cô không thể tha thứ cho bản thân lại có thể thảm hại ra nông nỗi này, lại càng không dám tin sắc mặt người đàn ông trước mặt này có thể thay đổi
nhanh như vậy, cô hận bản thân mình ngu xuẩn, hận bản thân mình bước
nhầm, đến nỗi mất đi cái quý giá nhất đời người, hận bản thân lại động
tâm với hắn.
“Hâm Ân, em bình tĩnh lại đi.”
“Tôi không t