
ng phải cô cam tâm tình nguyện sinh ra, nhưng ít ra hẳn là
cũng đủ để cho ân oán giữa cô và hắn khi xưa nên tiêu tán đi mới đúng.
Đừng đến bây giờ mới nói cho hắn, việc kia chỉ là ý tưởng một mình hắn tình nguyện.
“Có thể.” - Cô dừng một chút, có chút ngoài ý muốn - “Vậy anh định ở lại vài ngày?”
“Nói sau đi.” - Đừng có vội vã đuổi hắn đi thế chứ.
Cô vĩnh viễn sẽ không tin tưởng hắn muốn gặp cô cỡ nào, lại sỡ hãi gặp cô
cỡ nào, sợ khuôn mặt tươi cười của cô là nguyên nhân hắn xao động nổi
lên hận ý.
Chưa từng có một người phụ nữ đối đãi với hắn như cô,
mà hắn lại không có tức giận quay đầu bỏ đi! Cô là người duy nhất khiến
hắn cảm thấy tự ti, cũng khiến hắn sinh ra hoài nghi với bản thân, hoài
nghi cách làm trước kia của mình có phải đã sai rồi không… Cô làm cho
hắn lần đầu tiên nếm phải cảm giác thất bại.
“Tôi an bài khách
sạn cho anh được chứ.” - Mấy năm trước khi hắn quyết định tới bên Anh
định cư đã bán toàn bộ bất động sản ở đây, lúc hắn trở về bình thường
đều là cô sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi.
“Không cần, anh muốn ở chỗ của em.” - Hắn quyết định rồi.
Đương nhiên không phải phóng tay một lần, bởi vì chín năm trước hắn phóng tay mà không có tác dụng, hắn chỉ muốn tranh thủ thêm chút thời gian ở
chung với cô. Không bằng tận lực muốn cô cảm nhận được tình yêu của hắn, rất hi vọng cô nhìn hắn một lần, cho dù chỉ một giây.
Hắn chỉ muốn như vậy, đơn giản như vậy. “Minh Khiết, tôi giới
thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi, Lan Hâm Ân.” - Lâm Quảng Dĩnh kéo
cánh tay người anh em kiêm bạn tốt ngồi trước mặt Lan Hâm Ân. - “Hâm Ân, đây chính là gã xấu xa anh nói với em, Chung Ly Minh Khiết. Em đừng
nhìn tên này tây trang thẳng thớm, kỳ thực cậu ta là một tên mặt người
dạ thú, chuyên môn cướp đoạt bạn gái người khác… Ha ha, đùa thôi, đùa
thôi!”
Lâm Quảng Dĩnh rốt cuộc nói gì, Lan Hâm Ân thật sự không có nghe được, chỉ nhìn vào người con trai trước mặt.
Chung Ly Minh Khiết, hắn có một khuôn mặt tuấn tú có thể mị hoặc chúng sinh,
đôi mắt thâm trầm, trên môi luôn treo nụ cười bất cần đời. Cô có thể dễ
dàng từ những động tác giơ tay nhấc chân của hắn mà nhìn ra sự kiêu
ngạo, hơn nữa hắn mang theo hơi thở quý tộc cổ Châu Âu, nó là một nguyên nhân khiến cho các cô gái để mắt tới hắn.
Hắn vẫn luôn nhìn cô, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô, cô muốn chuyển mắt đi nhưng rồi lại không thể.
“Cậu nghĩ rằng tôi cần cướp bạn gái người khác sao?” - Chung Ly Minh Khiết
cười hết sức khinh cuồng, ánh mắt tà mị vẫn nhìn cô, nhìn như không có ý định rời đi.
“Nói cũng đúng, dựa vào gia tài với khuôn mặt của
cậu, phụ nữ muốn tới gần cậu còn phải xếp hàng, như thế nào phải đi cướp đoạt?”
“Không nói việc ấy nữa, cô gái xinh đẹp này cậu kiếm được ở đâu thế?” Chung Ly Minh Khiết vẫn không có di chuyển tầm mắt.
“Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi.” - Lâm Quảng Dĩnh cười có chút xấu hổ.
“Xem như làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.” - Chung Ly Minh Khiết gật gật đầu, có chút nghiền ngẫm cô gái trước mắt này sao cứ trừng hắn. Cô
ấy không phải rất đẹp, nhưng cô ấy có một đôi thủy mâu tràn ngập khiêu
khích lại ngạo mạn, kết hợp với khuôn mặt trông cực kỳ dễ thương, khiến
người ta đoán không ra tuổi của cô. - “Quảng Dĩnh, em gái này năm nay
bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái này rất đặc biệt, cư nhiên dưới cái nhìn chăm chú của hắn không chút khó xử làm hắn có chút bất ngờ.
“Kém tôi sáu tuổi.”
“Cậu có sở thích luyến đồng hả?” - Chung Ly Minh Khiết kinh ngạc nói.
Cô gái này chỉ là một học sinh trung học, khó trách ông già như hắn cảm
thấy cô gái này rất giống một em bé, thì ra không phải là ảo giác của
hắn.
“Tuổi tác không phải vấn đề.”
* * *
Xác thực tuổi tác không phải vấn đề.
Trải qua mười năm, cô ấy vẫn như trước kia, nhìn cô thuần thục lái xe, dọc
theo đường đi không nói một câu, đáy lòng Chung Ly Minh Khiết có chút bi ai.
Hắn đã lâu không thấy nụ cười của cô, hình như là từ sau sự kiện đó.
Cô ấy không nhất thiết không thèm chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhưng mà
sẽ không khuất phục hắn, sẽ không cưng chiều hắn, chỉ thông minh chờ hắn áy náy, chờ hắn không chịu được sự hành hạ của áy náy mà bắt đầu đền bù cô.
Nhưng, cô ấy đâu có hiểu tâm tư của hắn?
“Ở đằng kia.” - Lan Hâm Ân dẫn hắn lên lầu.
Vạn phần không tình nguyện dẫn Chung Ly Minh Khiết về căn nhà ở nội thành
của cô, dẫn hắn lên phòng khách lầu hai, nhìn Chung Ly Phần đang ngủ, cô liền sững sờ đứng góc phòng.
Cô thực bất đắc dĩ!
Không
muốn gặp hắn, hắn càng xuất hiện trước mặt cô, hắn không như trước đề
xuất ra yêu cầu, nhưng lần này, không biết có phải liên quan tới một đứa bé hay không, hắn cứng rắn hơn nhiều, không chút nhượng bộ. Bỗng nhiên
có cảm giác như là gặp lại được hắn của mười năm trước.
“Nó đang
ngủ.” - Chung Ly Minh Khiết rón ra rón rén tới giường, nhìn khuôn mặt
đáng yêu lúc ngủ của con, không nhịn được có chút cảm thán bản thân tựa
hồ đã rất lâu chưa thấy khuôn mặt lúc ngủ của con trai.
“Có lẽ là chị Ngô sau khi sắp xếp ổn thỏa cho nó liền để nó lên giường đi ngủ!” - Cô nói xong muốn ra ngoài, lại quay lại nói