Disneyland 1972 Love the old s
Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Khách Trọ, Đừng Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323783

Bình chọn: 9.00/10/378 lượt.

Truyền thông mới đắc đỏ' khen anh, thì ra là trong mắt anh truyền thông mới đắc đỏ, có thù lao giúp đỡ chỉ là Thủ Liên, đôi giày đơn giản như vậy? Xem ra anh cũng hẹp hòi quá rồi".

Đại khái là trước đó cô luôn xuât hiện bộ dạng xinh đẹp nên trong trí nhớ của anh ghi nhớ rất sâu sắc, nhưng hiện giờ cô có vẻ như giương súng sẵn sàng khiến anh ta run sợ đôi chút. Hàn Tự không biết nên dùng ánh mắt gì quan sát cô gái trước mặt, "Xem ra cô Lãnh hôm nay có chút nổi giận".

Các người tán gẫu vui sướng như vậy, hoàn toàn không để ý người mang vết thương trên chân bên cạnh như tôi. Điều này có thể không khiến người khác nổi giận sao?-----

Tuy nghĩ là nghĩ vậy nhưng lời nói đã đổi sang câu khác, "Tôi đi toilet".

Cả người cô muốn bốc khói, cái người thiếu gân Hồ Nhất Hạ giờ mới ý thức có gì đó không hợp lý, trên bàn ăn cũng yên tĩnh kỳ lạ. Chiêm Diệc Dương phát hiện ra ý thức vừa thức tỉnh của Hồ ly, ân cần gắp tôm vào đĩa vợ yêu.

Hồ Nhất Hạ không hiểu ra sao nhìn chằm chằm vào bóng lưng người biến mất sau cánh cửa phòng vệ sinh, không biết nên làm sao, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn tôm. Hàn Tự tựa như vẫn đang suy nghĩ điều gì nhìn theo bóng người vừa biến mất, cho đến khi Lãnh Tĩnh đột nhiên dừng lại trước mặt một nam một nữ.

Trong khoảnh khắc Lãnh Tĩnh còn mắng trong lòng, "Lãnh Tĩnh à Lãnh Tĩnh, mi làm gì mà trở nên nhỏ mọn như vậy?"

Trong khoảnh khắc cô lại cứng người dừng bước-----

Bạn trai trong mối tình đầu của cô đang khoác tay một cô gái trẻ được phục vụ dẫn đến một chỗ ngồi lịch sự.

Sự không cam lòng cũng đủ làm cho lòng người càng luống cuống, vấn đề chính ở đây là, người phụ nữ trẻ tuổi này cao khoảng 1,70 centimet, sẽ không nhìn lầm, cũng không nhìn cô gái trước mặt này lầm là người vợ cao 1,44 centimet của tên đó.

Cô từ phía sau đi tới, theo bản năng cúi đầu, tự thuyết phục mình tiếp tục đi, trong chớp mắt bọn họ đi lướt qua, cô bị gọi lại, "Lãnh Tĩnh -----"

Lãnh Tĩnh nhắm mắt dừng lại, cứng ngắc quay đầu, nụ cười cũng cứng ngắc, "He, thật là trùng hợp. Người này là?"

Em họ? Em gái? Chị họ? Chị nuôi? Trong khoảng thời gian ngắn Lãnh Tĩnh đã thay anh ta cho ra vô số câu giải thích, nhưng đối phương lại rất thẳng thắn thừa nhận, "Bạn gái của tôi".

"Bạn gái? Vậy vợ của anh thì sao?"

"Nhờ phúc của em, hôn lễ của tôi bị phá. Tuy nhiên cũng phải cám ơn em, dù sao đó cũng chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình yêu".

Lãnh Tĩnh dở khóc dở cười.

Chỉ cần nhìn thấy mặt người đàn ông này là muốn cười; chỉ cần nghĩ đến bản thân mình từng có người yêu như vậy liền muốn khóc. Thường xuyên tiếp xúc, cô chỉ có thể cứng ngắc rung rung khóe miệng.

Nhưng cuối cùng, nụ cười khó khăn cũng cứng lại -----

"Điện thoại của em thay đổi, ba em liên lạc không được với em nên để tôi nhắn một tiếng. Cháu ngoại của ông ấy sắp đầy tháng muốn em có rảnh thì về một chuyến"

". . ."

"Lãnh Tĩnh, liên lạc với người nhà đi, chúng ta cũng tách ra đã nhiều năm, ba em còn không biết, còn hỏi chúng ta khi nào tính tới".

". . ."

"Lần trước trong ngày cưới em mang người đàn ông kia tới, nói thật, hành động có chút ngây thơ, hơn nữa tôi thấy giữa các người không có tình cảm gì".

". . ."

"Nếu như tìm được người thật lòng yêu thương thì lập tức quyết định tiến tới, tôi hy vọng em có thể gặp người tốt, thật vui vẻ, thật đó".

Anh ta mà còn mở miệng nói nửa chữ, Lãnh Tĩnh nhất định sẽ không khống chế nổi mình mà nhào qua hung hăng tát vào mặt anh ta-----

Hai môi của anh ta úp mở liên tục, vừa nhìn thấy biết ngay là muốn nói gì, Lãnh Tĩnh từ từ giơ tay, đoán chắc sắp cho anh ta một cái tát. Đúng lúc này, một cánh tay đè nặng bả vai của cô, "Gì vậy?"

Lãnh Tĩnh ngừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gò má của Hàn Tự.

Bạn trai đầu có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu từng chút từng chút sa sút.

Vẻ mặt của anh ta dường như có tác dụng động viên người khác, tâm tư Lãnh Tĩnh dần dần lắng xuống, trả về một câu, "Không sao" - Trực tiếp quay đầu trở về chỗ ngồi.

Không sao? Làm sao lại không sao được?

Còn chưa ngồi xuống, Lãnh Tĩnh đột nhiên cầm lấy chai rượu trên bàn, ngửa đầu há rộng miệng uống rượu đồng thời đặt mông ngồi xuống.

Đang ngồi ngiêng ngả trong ngực chồng, Hồ Nhất Hạ đột nhiên kinh ngạc ngồi thẳng dậy, "Lãnh. . . Tĩnh?"

Lãnh Tĩnh không trả lời, chai rượu trong tay còn chưa hết, cũng không chờ được giơ cánh tay chỉ chỉ, ý bảo người phục vụ gần đó, "Thêm hai chai nữa!"

Uống rồi lại uống, trên bàn dần dần đầy vỏ chai rượu. Lãnh Tĩnh uống rượu điệu bộ rất phóng khoáng. Hồ Nhất Hạ thấy thế xoăn tay áo nóng lòng muốn thử, đáng tiếc tay mới đụng phải chai rượu đã bị chồng bắt trở lại, "Cô ấy là ngàn chén không say, em vừa đụng tới đã say".

Nhìn thấy rượu gần tới tay, đảo mắt một cái đã đổi thành ly nước trái cây, Hồ Nhất Hạ không cam lòng bĩu môi.

***

Hồ Nhất Hạ hiểu rõ tính tình bạn chí cốt, nếu khuyên cô không uống thì kết quả sẽ ngược lại, chờ rồi lại chờ. Đợi tới lúc cô gái ngàn chén không say trở nên say mơ hồ thì Hồ Nhất Hạ cũng ngủ gục một bên. Nhưng dù Lãnh Tĩnh