
lúa mì… dùng để gói các loại kẹo và bánh ngọt, ngăn ngừa đồ ăn dính ra lớp giấy bao ngoài.
Có lẽ cuộc đàm phán trao đổi tình cảm hiếm có của bọn họ hôm đó đã khiến Trình Thiếu Thần choáng váng không ít, vì thế số lần anh xuất hiện trước mắt cô cũng giảm đi hẳn. Đương nhiên theo lời của Trình Thiếu Thần là do dạo này anh bận quá.
Anh chỉ đến khi đã quá nửa đêm, lúc nào cũng có hơi rượu nhưng vẫn rất tỉnh táo, có lúc chỉ nằm bên cạnh cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lúc lại cố ý đánh thức cô dậy. có lẽ lúc cô nằm dưới bị anh giày vò không còn sức chống cự, anh càng đạt được niềm vui chinh phục, lòng tự tôn đàn ông bị hao tổn cũng được khôi phục phần nào. Người này đúng là không chịu được đả kích, Thẩm An Nhược cảm thấy chẳng còn gì để nói nữa.
Bữa đó Thẩm An Nhược và Hạ Thu Nhạn cùng đi thăm Giang Hạo Dương, thật ra vẫn là Trình Thiếu Thần đưa cô về. Giang Hạo Dương không ở trong viện, còn đổi cả chỗ ở, đến một khu kiểu cũ vắng vẻ, bọn cô phải tốn bao nhiêu công mới tìm được.
“Thực ra không có gì đáng ngại cả đâu, anh chỉ đang nghỉ phép thôi.” Sắc mặt Giang Hạo Dương vẫn tốt, nghe nói là xuất huyết dạ dày, mỗi ngày y tá sẽ qua truyền nước, có cả người giúp việc theo giờ đến nấu cơm cho anh.
Anh vốn không thích những nơi ồn ào người qua người lại hỗn tạp, thậm chí còn không như những người khác chọn tới sống ở nơi thuận tiện dành cho công nhân viên chứ. Lúc đổ bệnh trốn ở đây quả thật đã tránh được nhiều rắc rối.
Bọn cô ngồi chưa được bao lâu thì có tiếng chuông reo. Giang Hạo Dương tự mình ra mở cửa, hai người ngồi trong phòng không ra ngoài chào hỏi. Người đến là một cô gái trẻ tuổi, chỉ nói mấy câu liền đi luôn, tổng cộng chưa đến hai phút.
Giang Hạo Dương trở lại vẻ mặt rất bình thản, Hạ Thu Nhạn cười trêu anh: “Anh à, anh đang có vận đào hoa đấy sao.”
“Vớ vẩn.” Anh cười nhạt quay sang Thẩm An Nhược, cô vội vàng cụp mắt xuống.
Căn phòng này dành cho đàn ông độc thân, vì thế không cách âm, trong phòng cũng có thể nghe thấy bên ngoài nói chuyện.
Cô gái nói: “Quần áo để thay của anh, còn có cả sách, quyển cuối cùng anh cần em vẫn chưa tìm thấy. Em nấu canh cho anh đó, tay nghề cũng tạm được thôi. Em nhớ lần trước anh nói dì Vương nấu canh chán quá.”
“Làm phiền em quá, thật ra để người trong cục về lấy hộ anh là được.”
“Tiện đường thôi mà, không vấn đề gì đâu. Em không ở lại lâu nữa. Sếp của bọn em mở cuộc họp đột xuất, em phải về công ty đây.”
“Bây giờ bọn em hẳn là rất bận, đừng để ảnh hưởng đến công việc của em.”
“Không sao. Sếp em đã bảo rồi, hiếm khi có thể quang minh chính đại qua lại với lãnh đạo cấp cao thế này, nhất định phải đón tiếp tử tế, cố gắng hết sức lấy lòng, không lúc nào không thể hiện thành ý, phải coi đó là việc quan trọng nhất mà làm. Em nhận lệnh làm việc thôi, vì thế anh không cần phải khách sáo đâu.”
“Hóa ra anh ta cũng có thể nói câu dài như thế đấy. Nhưng câu này nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm.” Giang Hạo Dương cười.
“Anh hiểu anh ấy mà, anh ấy không giỏi thể hiện tình cảm với người khác, đây chắc cũng được coi là cố gắng của anh ấy rồi ạ.” Cô gái cười rúc rich, rồi rời đi luôn.
Trái đất này nhỏ thật, hóa ra là trợ lý Đàm Phân của Trình Thiếu Thần. Số lần bọn cô gặp nhau không nhiều lắm, nhưng Thẩm An Nhược quá quen với giọng nói của Đàm Phân, cô ấy có giọng nói rất dễ chịu.
Mấy lần Giang Hạo Dương vô tình nhìn qua thì vẻ mặt của cô luôn rất thú vị, Thẩm An Nhược quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao tự nhiên anh lại mắc bệnh dạ dày vậy?” Hạ Thu Nhạn hỏi.
“Ăn cơm với tổ nghiên cứu hạng mục trong tỉnh, chắc uống phải loại rượu không hợp.”
“Anh thật xứng với chức vụ người đầy tớ của nhân dân, suýt nữa hy sinh vì nhiệm vụ.” Thẩm An Nhược khẽ than thở. Chẳng trách anh giấu nhưng Trình Thiếu Thần lại biết, hóa ra là như thế.
“Mới có mấy hôm không gặp mà cái miệng này đã cay nghiệt thế rồi.” Giang Hạo Dương cũng thở dài.
Hạ Thu Nhạn đi rót nước cho Giang Hạo Dương, trong phòng chỉ còn lại anh và cô.
“Sắc mặt em dạo này rất tốt, khá hơn lần trước anh gặp em nhiều.”
“Vì trời ấm lên rồi. Mùa đông em dễ bị cảm nên trông sắc mặt lúc nào cũng kém.”
“Mùa này mặc váy cưới khá thích hợp, anh nhớ lần trước hơi lạnh.”
Thẩm An Nhược nhìn vào mắt anh, cười: “Sao vậy? Anh bị mĩ nhân kế và lời đường mật dụ dỗ, chỉ trong chốc lát đã muốn giúp người ta bán đứng em sao?”
“Muốn bán cũng phải chọn thời điểm thích hợp mà bán, chờ lúc hết độ tươi non thì không bán được giá cao nữa đâu.”
Thẩm An Nhược cúi đầu, hồi lâu mới nói: “Ở một mình tự do thật, phòng không thích lại đổi, bạn cơm và bạn chơi có thể thay đổi thường xuyên, bị ốm lại có tình nguyện viên chăm sóc. Chẳng lẽ anh không thấy thế?”
“Khả năng châm chọc người khác của em tiến bộ không chỉ một chút đâu.” Giang Hạo Dương bật cười, “Anh không có kế hoạch độc thân cả đời, nhưng em có lẽ chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận được, đơn độc một mình là muốn gặp được người vừa ý cũng chẳng dễ dàng chút nào.” Anh dừng lại một chút, “Lời anh nói chắc em không muốn nghe… nhưng mà sự kiên nhẫn của đàn ông cũng có giới hạn, già