XtGem Forum catalog
Khách Qua Đường Vội Vã

Khách Qua Đường Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324451

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

Bộ dạng anh ta nghiêm túc và tự tin nhường ấy, chẳng trách mấy cô gái trẻ bị anh ta làm cho mê mệt cả.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Thẩm An Nhược đến phòng làm việc của sếp Trương, bàn bạc xong công việc, sếp Trương nói: “Cháu cũng biết chuyện của tập đoàn An Khải đúng không? Giữa tháng sau họ tổ chức tiệc khai trương ở nhà hàng chúng ta. Về phương diện này cháu rất am hiểu, phối hợp với các phòng khác, cẩn thận một chút, bảo đảm không để xảy ra sự cố nào nhé.”

“Nhanh như vậy sao? Cháu tưởng phải một thời gian nữa.” Thẩm An Nhược hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, họ làm việc rất nhanh. Nghe nói tất cả quản lý đều đã vào vị trí, bắt đầu làm việc chính thức, nhà xưởng tạm thời đã chuẩn bị xong, cuối tháng sẽ có hai nghìn công nhân đến làm việc, khuôn viên khu công nghiệp bên đó đến cuối tháng cũng khởi công xây dựng. Lần này hiệu suất thực sự rất cao. Đừng nói cái gì cháu cũng không biết chứ, đây là biểu hiện của việc thiếu rèn luyện kĩ năng nghề nghiệp đấy.”

Thẩm An Nhược cười, không nói thêm gì nữa.

“Thực ra bọn họ còn có ý muốn ký với chúng ta một hợp đồng giao đồ ăn cả năm. Con số hai nghì công nhân không hề ít. Đợi tới lúc khuôn viên xây xong, quy mô sẽ rất lớn.”

“Chúng ta có nhất thiết phải tập trung vào phát triển mảng dịch vụ ăn uống lớn hơn nữa không? Còn nữa, An Khải thích phung phí như vậy, tìm đến chúng ta làm gì?” Thẩm An Nhược thực sự không phải vì chuyện cá nhân mà cảm thấy khó chịu, vị trí của Hoa Áo mặc dù không hề thấp, nhưng vẫn chưa phải là hàng đầu. An Khải thích khoe khoang tiền của, luôn phô trương thanh thế kiểu ‘đã không chọn thì thôi, nhưng chọn thì phải chọn cái đắt nhất’.”

“Thẩm An Nhược, cháu lại nổi tính trẻ con lên đấy sao?” Sếp Trương không hiểu cô phản đối thật hay đang vờ giận dỗi, “Có một vị khách lớn như An Khải tìm đến, nắm bắt cơ hội là tốt nhất, không kiếm được tiền cũng không sao, quảng bá danh tiếng của mình mới quan trọng. Cháu vốn nhanh nhạy mà còn không nhìn ra sao. Hơn nữa, lẽ nào cháu không biết, ngoài ưu thế về vị trí, chúng ta còn rất nhiều lợi thế khác. An Khải chọn chúng ta cũng là nể mặt chúng ta vài phần rồi, cháu không thấy cảm kích sao?”

Thẩm An Nhược hít sâu một hơi, rồi thở ra, thấp giọng nói: “Vâng, cháu sẽ gửi lời cảm ơn tới anh Trình Thiếu Khanh.”

Lần này tới lượt sếp Trương thở dài, giọng điệu lại càng mềm mỏng hơn: “An Nhược, cháu đang giả ngốc, hay thật sự không biết vậy? Hiện tại Trình Thiếu Thần mới là người điều hành hoạt động trong nước của An Khải.”

Thực ra cô đã biết chuyện này từ sớm, gần đây Trình Thiếu Khanh và Tịnh Nhã đi châu Âu, An Khải bên đó đã xây dựng chi nhánh, chưa kể đây là lĩnh vực sở trường của Trình Thiếu Khanh. Cô chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.

Đúng lúc có điện thoại đến, khi sếp Trương nghe điện thoại, An Nhược cúi đầu, chán nản tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay phải ra, đeo vào ngón giữa bàn tay trái, cứ đổi đi đổi lại như vậy. Mấy tháng gần đây, lúc buồn chán cô vẫn hay nghịch thế này, vì thế phát hiện hóa ra ngón giữa tay trái cùng kích cỡ với ngón áp út tay phải. Hạ Thu Nhạn cười nói: “Sao càng gì bản lĩnh càng kém vậy, toàn làm những trò vụn vặt, mau tỉnh lại đi.”

Thực tế hôm qua cô đã gặp Trình Thiếu Thần.

Tối qua cô đi ăn cùng Hạ Thu Nhạn, ăn quá nhiều nên đến khu mua sắm Ngân Đô đi bộ cho tiêu bớt, từ tầng một leo thẳng lên tầng bảy.

Tầng bảy chuyên bán đồ gia dụng và đồ dùng trong hôn lễ, đa số đều là đồ bạc, giá cả luôn khiến cho tầng lớp có thu nhập trung bình phải giật mình. Nhưng Hạ Thu Nhạn rất thích khu này, nhìn no mắt mà không tốn tiền mua là thực tế nhất.

An Nhược vừa định rẽ sang khu đồ pha lê thì trông thấy bóng lưng quen thuộc của một người đàn ông, đã muộn rồi, thời tiết lại không quá lạnh mà vẫn ăn mặc chỉnh tề, quần áo phẳng phiu, áo vest vắt trên khuỷu tay, hình như đang chú tâm thưởng thức bức tranh lớn treo trên tường, từ góc nhìn của cô thì đó là một bức tranh phong cảnh điền viên.

An Nhược dừng lại một lúc, cô bỗng thấy ngực mình nhói lên khó chịu. Cô bị tật nhịp tim không ổn định, cứ có việc ngoài dự liệu là tim đập loạn nhịp.

Lúc đó có một người con gái tiến lại gần anh, cô ấy mặc một bộ váy vô cùng diễm lệ, dáng người yểu điệu, phong thái tao nhã, nhìn qua cũng biết là người đẹp. Thẩm An Nhược cảm thấy mình mãi mãi không thể có được khí chất trời phú này, có muốn giả vờ cũng không được.

Cô gái khẽ níu lấy tay của người đàn ông, nghiêng đầu nói với anh ta vài câu rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Từ chỗ An Nhược đứng có thể nhìn thấy nụ cười cùng gương mặt thanh tú của cô gái, cô thoáng nghĩ đó là Tần Tử Yên nhưng không phải, cô gái này rất trẻ, tràn trề sức sống. Trình Thiếu Thần vẫn không quay người lại, cứ đứng như vậy ngắm tranh.

Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, An Nhược lắng tai nghe, hóa ra là bài Somewhere in time thật là hợp tình hợp cảnh. Cách nhau một bức tường thủy tinh màu xanh nhạt, anh hoàn toàn không phát hiện ra có người nhìn trộm. Ánh đèn chiếu vào vô số đồ dùng bằng thủy tinh, tỏa ra ánh sáng bảy màu rực rỡ. Đôi nam nữ đứng trong khung cảnh lộng lẫy này cà