
n chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hợp với tiêu chuẩn của kẻ này. Hắn chỉ cảm thấy nàng thật ngốc, mẫu đàn ông có vấn đề như vậy thì tốt ở đâu chứ? Hắn luôn luôn không thể hiểu nổi.
Đây có lẽ là sự khác nhau về quan niệm thẩm mỹ giữa nam và nữ. Rốt cuộc tên nam nhân mặc bộ đồ khó giặt sạch, cưỡi con ngựa yếu ớt, nở nụ cười
chẳng khác gì các cô nương thì có gì tốt hơn hắn chứ?
Hắn vốn tưởng nàng có thể đuổi theo hắn đến kinh thành, thay hắn lo việc
phủ đệ là đã tiến bộ lắm rồi. Kết quả, một câu nói thật trong trò chơi
đã khiến nàng lộ nguyên hình. Nàng hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
Hắn phải khổ sở tìm cách giữ nàng lại, còn nàng, liệu nàng có coi việc
giành được tình yêu của hắn là trò chơi không? Chơi vui thì tiếp tục,
chơi chán thì thôi, sau đó lại đi tìm bạch mã hoàng tử vớ vẩn trong lòng đó. Lúc ấy hắn đã ngốc nghếch cho nàng chơi trò này bên mình. Sao hắn
lại đi làm khó bản thân, trăn trở về chuyện ném nàng lại thành Đồng Khê
chứ? Hắn lại còn mải nghĩ cách làm sao để giữ được nàng ở bên mình mà
không làm tổn thương nàng, giữ cho nàng được an toàn, không để ai làm
hại, để nàng được sống những tháng này hạnh phúc.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nàng vẫn chưa đủ trưởng thành để có
thể đứng bên hắn, vì hắn mà gánh vác nhiều chuyện, nàng không thể chịu
đựng được ấm ức, chỉ biết chạy đến bên hắn ngồi trên chiếc ghế con, ướng bướng chơi khăm lại kẻ khác. Giữ nàng lại, có lẽ sau này, nàng sẽ không tái phạm chuyện nói thật lòng như hôm nay, cũng không thử những trò
chơi mạo hiểm nữa. Nhưng hắn vẫn phải nghĩ tới vài năm sau, liệu có khi
nào, hắn sẽ nghe thấy câu nói thật lòng gì đó từ miệng nàng như nàng hối hận rồi, nàng muốn ra đi?
Đến thời điểm đó, hắn sẽ không chấp thuận để nàng nói đi là đi như vậy.
Nhân lúc này, khi hắn vẫn còn có thể rời xa nàng, hắn phải dừng trò chơi giành lại tình yêu này lại. Có lẽ nàng sinh ra đã thích hợp với cái gọi là bạch mã hoàng tử hoang tưởng, không thích hợp là nữ chủ nhân của phủ Huyên vương.
Long Tiểu Hoa nhìn hắn bỗng dưng đứng dậy, vén vạt áo bước ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn lạnh lùng nói:
- Nàng về phòng ngủ đi.
Nàng ngây người đứng tại chỗ, không biết tại sao hắn lại không phạt mình. Kết quả, nàng về phòng. Một đêm, phu quân không tới.
Long Tiểu Hoa không hiểu tại sao mình lại bị tống vào “lãnh cung”. Chỉ vì
chuyện của bạch mã hoàng tử ư? Theo quan niệm của nàng, nếu ghen thì
nhân vật nam thường dùng cách thể hiện sức mạnh của mình để ghen. Chưa
biết chừng quan hệ lại có thể tiến thêm một bước mới, nhưng nàng đã bị
dội một gáo nước lạnh.
- Tôi sẽ không giành được tình yêu của người đó nữa sao? - Nàng đau khổ
hỏi Bạch Phong Ninh với vẻ cực kỳ oán hận. Chỉ vì muốn nhanh chóng giành được tình yêu của Hiểu Ất, nàng cùng Bạch Phong Ninh nói chuyện về kẻ
đáng ghét đã bỏ rơi nàng, cả ngày chẳng thèm ngó ngàng gì đến.
Nàng rất chán nản. Chỉ vì nàng nói sai một câu mà nhất định phải bị trừng phạt như vậy sao?
- Long Nhi, muội không nên hỏi ta câu này. - Bạch Phong Ninh cười nói.
Sao nàng có thể vô tâm đi hỏi hắn câu hỏi này chứ? Hắn không hề muốn trả lời vì một khi lên tiếng thì hắn sẽ khó giấu được tâm sự của mình. Hắn
không biết trong yến tiệc đó đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn đoán Hiểu Ất
đóng vai trò rất lớn, chỉ có điều, phải đến quá nửa là Hiểu Ất vẫn chưa
có hành động nào, chần chừ không quyết.
- Tôi cảm thấy tôi đã rất cố gắng để giành được tình yêu của người ta. -
Nàng đã học hầm canh, xào rau, học nhớ tên của kẻ dưới, mọi chuyện lớn
nhỏ. Tuy không có chuyện gì cần nàng đứng ra giải quyết nhưng nàng vẫn
hết sức cố gắng.
Hắn và nàng sánh bước trên đường về phủ Huyên vương. Phía sau nàng là ba
con chó. Hắn liếc nhìn nàng không nói gì. Thực sự là nàng đã rất cố
gắng. Nàng chạy đến khu chợ giúp đỡ đại thẩm bán rau vẫn còn oán hận
Huyên vương gia, để những chú chó giúp người khác chuyển đồ. Thậm chí
nàng còn chạy qua đường dìu bà lão nhưng mục đích rất rõ ràng. Nàng làm
được một việc tốt thì lại nhấn mạnh một điều, mình là nha đầu của phủ
Huyên vương, lão gia nhà mình không phải là người xấu. Đó là một người
rất tốt bụng.
Hắn không nói gì với nàng. Nàng làm những điều vớ vẫn này cũng vô ích. Danh tiếng của Huyên vương gia không vì một tiểu nha đầu như nàng mà thay
đổi được. Mọi người vẫn hận, vẫn gạt Huyên vương gia qua một bên, vẫn
muốn Huyên vương gia phải gánh vác tội danh làm thâm hụt quốc khố mười
năm trước.
- Long Nhi, muội đã nghĩ đến chuyện quay về chưa? - Còn cách cổng phủ Huyên vương một đoạn, bỗng Bạch Phong Ninh hỏi.
- Quay về đâu?
- Thành Đồng Khê.
- ... Tôi muốn cố gắng thêm chút nữa.
- Cố gắng đến mức nào? - Hắn dừng lại. Cuối cùng, câu hỏi này cũng buột ra khỏi miệng.
Nang bĩu môi không biết nên trả lời thế nào.
- Ta đã sớm nói với muội rồi. Hiểu Ất có khả năng sẽ lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
- Ừ. - Nàng không hề để ý. Dường như điều đó chẳng có liên quan gì đến
nàng. Nàng cần tình yêu của hắn. Dù hắn có là hoàng đế hay không thì
cũng liên quan gì chứ? Giành được sự sủng ái của hoàng đế