Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327954

Bình chọn: 7.00/10/795 lượt.

Tam điện hạ dường như hiểu được ý hắn…

“Nếu tam ca không đứng ra phân xử rõ ràng thì Thập cửu đệ cũng không nói gì. Chỉ có điều nếu đã không có thứ tự lớn bé thì sau này đừng trách

Thập cửu đệ”.

Độc địa thật! Một câu nói “Trưởng bối nói chuyện, kẻ nhỏ chớ xen vào”.

Không chỉ con dâu mình bị chặn mà đến cả cháu trai Diệu tiểu vương gia

cũng không thoát. Rốt cuộc họ có phải cùng một phe không, thật khó xác

định nổi.

Để không khí hài hòa trở lại, Tam điện hạ ho một tiếng, rồi bắt con dâu

mình về phòng tự ăn năn. Ông lệnh cho cô ta phải đọc lại cuốn Điều răn nhi nữ đặt dưới đáy hòm. Không được quên, sau này khi có Thập cửu điện hạ và

Diệu vương gia thì không được nói xen vào. Đây là hai người có thế lực

uy hiếp người khác. Nếu khiến họ nổi giận thì một người ép vai vế, một

người ép địa vị, cả hai đều rất nguy hiểm.

Cái gọi là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên đúng là rất tốt. Long Tiểu Hoa cảm thấy địa vị của mình được nâng lên. Về cơ bản không có ai dám

bắt nạt nàng. Đến cả Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa cũng được mọi người đối xử tử tế, chia cho chúng ba cái bát. Chúng nằm dưới chân nàng đợi nàng thi thoảng cho chúng những đồ ăn ngon. Chỉ là nàng ngồi cách phu quân mình

hơi xa một chút nên món gì nàng thích đều phải tự gắp lấy, không được

tiện cho lắm.

Đúng là ra ngoài ăn uống phiền phức thật. Nam nữ phân bàn. Nàng nghiêng đầu

nhìn phu quân. Hắn đang cười nói đáp lại mọi người và từ chối mấy chén

rượu mời. Ngoài ra nàng cũng không thể không để ý đến Cung Diệu Hoàng.

Hắn đang tỏ thái độ “Tiểu vương đâu thèm để ý đến cô”. Hắn cầm đũa,

ngẩng đầu, tình cờ gặp ánh nhìn của nàng thì trừng trừng nhìn nàng. Đôi

mắt hắn rõ ràng là mang đầy oán hận, cộng thêm cái nhếch môi của hắn

nữa, khuôn mặt ấm ức nhìn thẳng về phía nàng như thể nàng đã làm rất

nhiều chuyện có lỗi với hắn vậy…

“Tôi làm chuyện gì có lỗi với Vương gia sao?”, nàng đáp lại ánh mắt khó hiểu của hắn. Tuy nàng không giành được tú cầu cho hắn nhưng tốt xấu gì thì

cũng khơi gợi được lòng trắc ẩn hiếm có của phu quân, ra tay giúp hắn

duy trì thời hoàng kim độc thân của mình. Trước khi đi, nàng có lấy thứ

gì của nhà hắn sao?

“Cô nói xem, cô đã lấy đi thứ gì?”, hắn liếc mắt lườm nàng, định tội cho nàng mà không cho nàng cơ hội giải thích.

Hả? Nàng đang cắn đũa suy nghĩ thì vị đại thẩm đứng sau luôn chăm sóc nàng lại gắp đồ ăn vào bát nàng.

- Thập cửu đệ muội[2'> . Đây là những món ăn do đầu bếp nhà ta tự tay làm đấy.

[2'> Đệ muội: Em dâu.

- Ồ! - Nàng không để ý đáp một tiếng nhưng vẫn đang nghĩ xem mình đã lấy gì của phủ Diệu vương.

- Món tim lợn sốt muối này rất ngon. Muội nếm thử xem.

- Vâng.

- Thập cửu đệ muội, muội không thích ăn tim lợn sao?

- Muội muội muội muội… - Nàng nhìn trong bát mình có rất nhiều món ăn

ngon, vội vàng quay sang bàn lớn của đám đàn bà, không dám quay đầu lại

nhìn lén nữa, nhưng có ánh mắt cứ chòng chọc nhìn từ gáy đến sống lưng

nàng mà không hề khách sáo. Ánh mắt đó ép nàng ngoái đầu lại tiếp tục

đối diện với ánh nhìn của hắn. Điều ấy khiến nàng ngồi không yên, đầu óc quay mòng mòng, nhích mông liên tục.

- Đệ muội ăn cơm cùng chúng ta không thoải mái lắm sao? - Vị phu nhân bên tay phải nàng quét ánh mắt nhìn bộ dạng vặn vẹo của nàng, cười hỏi.

- Muội… - Nàng đang định đáp lại thì bị cô gái có tuổi tác tương đương ngồi đối diện cướp lời:

- Nhị biểu tỷ, điều này không phải là quá rõ ràng sao? Cô ấy không phải

là người kinh thành, chỉ e chưa từng đến những nơi như thế này, cảm thấy không thoải mái là điều chắc chắn mà.

Ồ! Lại bắt nạt nàng ư? Nàng cắn miếng tim lợn, không thèm đáp trả. Ngược

đãi bằng lời nói đối với nàng căn bản chẳng đau đớn gì. Nàng đã luyện

tập rất nhiều ở thành Đồng Khê rồi.

Vị nhị biểu tỷ là vợ hai của Lục điện hạ khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Bà cả của Lục điện hạ ngồi bên cạnh không thích nói chuyện mà chỉ tập

trung vào ăn. Long Tiểu Hoa không hiểu nổi hai người vợ không phân lớn

bé ngồi cùng một bàn tiệc thì cảm giác sẽ thế nào? Tóm lại là ít nói thì sẽ ít sai. Vai vế lão gia nhà nàng loạn linh tinh đã là đủ rồi. Đại

thẩm là chị dâu của nàng. Người bằng tuổi thì là cháu dâu của nàng. Vì

quá khó hiểu nên nàng đành cúi xuống chăm sóc cho ba bông hoa quý nhà

mình. Hôm nay có không ít tiểu thư mặc đồ trắng khiến chúng nổi điên lên làm người chủ như nàng cũng khó xử.

Nhưng vị nhị biểu tỷ đó có vẻ rất có duyên với nàng, luôn muốn bắt chuyện cùng nàng:

- Thập cửu đệ muội là người ở đâu vậy?

- Thành Đồng Khê ạ.

- Thành Đồng Khê ở gần biên giới ư? - Cô ta nhìn Long Tiểu Hoa đang cho chó ăn thì lại hỏi: - Nhà muội kinh doanh gì vậy?

- Nhà muội ư? Mở khách điếm ạ.

- Chỉ là mở khách điếm thôi sao?

- Vâng. Đệ nhất khách điếm ạ. - Nàng không hài lòng với từ “chỉ là” nên đã bổ sung thêm chữ “Đệ nhất” vào.

- Hóa ra là vậy. - Vị thẩm thẩm đó cười nhạt, nhếch môi: -Một mình đuổi theo Tiểu Thập cửu vất vả lắm nhỉ?

- Ồ! - Chữ đuổi theo đó là ý gì? Nghe cứ như là bị người ta vứt bỏ không

cần nữa vậy. Có điều dù sao cũng không vất vả chút nào. Nàng được ngồi


XtGem Forum catalog