
trong truyền
thuyết của Tiểu Như Ý, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nữ nhà người ta đã
vội vàng dụ dỗ cô nương ấy một đêm rồi. Nàng cảm thấy việc mình ra tay
cứu vớt “tiểu điệt nhỏ bé” là một hành vi rất lý trí.
- Cha mẹ làm gì?
- Hả? - Giành tú cầu thì liên quan gì đến việc cha mẹ làm gì chứ?
- Hả cái gì mà hả? Ta hỏi cô đấy.
- Mở… mở khách điếm. - Người ở kinh thành thích điều tra hộ tịch như vậy
sao? Thảo nào chồng cũ của nàng lại bị bắt về kinh thành điều tra hộ
tịch.
- Mở khách điếm ư? Là thương nhân sao? Haizzz! Đưa số cho cô ấy. - Vị
quan ghi danh nhìn nàng vẻ khinh thường rồi nói với người bên cạnh.
Người đó dứt khoát rút ra một tờ giấy đưa cho nàng:
- Vài dặm quanh lầu Lân Tường đã bị người của Thập cửu điện hạ bao vây.
Cô đi theo cửa này vào và đứng ở vị trí số của cô đợi giờ lành. Không
được đi lung tung, kẻ vi phạm sẽ phải mất đầu.
- … - Đây là vi định vớ vẩn gì vậy? Nàng nhếch môi nhận lấy tờ giấy mở ra xem số: - Số một nghìn… hai trăm… hai mươi… bảy…
Sau lại con số đáng ghét này chứ? Một nghìn hai trăm hai mươi bảy… Liệu có thể đừng có duyên phận như vậy được không?
- Hì hì! - Có tiếng cười vang lên bên cạnh nàng. Nàng xoay người nhìn thì thấy một cô nương mặc chiếc váy dài từ trên kiệu bước xuống, không cần
xếp hàng mà giơ tay vẫy vị quan ghi danh nói: - Số của ta đâu? Cha ta
nói đã giúp ta ghi danh xong rồi.
Vị quan vừa thấy cô nương này lập tức nở nụ cười, đứng dậy cung kính đưa tờ giấy cho cô ta:
- Vâng vâng vâng. Đại nhân đã nói với hạ quan từ sáng. Đây là số của tiểu thư. Xin mời vào trong đợi ạ.
Vị tiểu thư chân mày lá liễu đó chẳng vội bước vào mà mở tờ giấy ra đứng
bên cạnh Long Tiểu Hoa xem rồi cong môi khiêu khích đọc số trên đó:
- Số ba.
- Hả?
Người ta số ba, còn nàng số một nghìn hai trăm năm mươi bảy ư? Thế là thế
nào? Tức là nàng cách quả tú cầu một nghìn hai trăm hai mươi sáu người
sao? Một nghìn hai trăm hai mươi sáu cái đầu xếp chồng lên nhau thì nó
sẽ cao chừng nào nhỉ?
- Tôi… tôi phản đối. - Nàng nhìn cô nương đó đi vào, giơ tay phẫn nộ nói: - Rõ ràng là tôi đến trước. Tại sao tôi số một nghìn hai trăm hai mươi
bảy mà cô ấy lại là số ba. Cô ấy còn không xếp hàng nữa chứ. Tôi đã phải xếp hàng suốt hai canh giờ liền đến mức buồn đi tiểu tiện mà cũng không dám đi. Sao các người có thể bất công như vậy?
- Hứ! Ta là cháu gái của Đương kim Hữu thừa tướng, tổ tiên ba đời làm quan nhất phẩm. Nói xem, cô là cái thá gì chứ?
- Tôi… tôi là chủ của khách điếm Đại Long Môn. Tổ tiên… ba đời có thể
cũng làm quan hay liên quan gì đó đến quan lại. Người nhà tôi đều rất
tốt bụng. Làm quan chắc chắn sẽ là những vị quan tốt. Làm người sao có
thể đê tiện như vậy? Quan không cần lớn nhưng phải thương dân. Tôi cảm
thấy cô không xứng…
- Số một nghìn hai trăm hai mươi bảy, đây là quy định của Thập cửu điện
hạ. Điều này phân rõ sang hèn. Cô thì hiểu gì chứ? Đâu đến lượt cô lắm
lời. Rốt cuộc cô có vào hay không?
- Xì! - Phân rõ sang hèn… Đây rõ ràng là nhằm vào nàng mà. Còn cố ý dành cho nàng con số này nữa chứ.
Người cha xấu xa chết tiệt! Thủ đoạn thâm độc rất mẹ kế này, cũng chỉ hắn mới nghĩ ra được thôi. Phía trước nàng còn có tận một nghìn hai trăm hai
mươi sáu cái đầu. Thật là quá đáng mà.
Phân rõ sang hèn, quan niệm đó đã chia rẽ biết bao nhiêu đôi tài tử giai
nhân, uyên ương hồ điệp. Tại sao những kẻ không có tình yêu lại vẫn
thích luôn miệng nhắc đến nó chứ?
Nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng không muốn họ
ghép cho mình tội danh gây náo loạn mà hủy bỏ tư cách tham gia của nàng. Nàng mau vào trong thôi. Phải nhanh lên. Nàng vội vã cúi đầu muốn đi
theo vị tiểu thư đó vào nhưng mới đi được hai bước thì đã bị vị quan ghi danh ngăn lại, nói với nàng bằng giọng đầy giận dữ:
- Ừm ừm ừm! Cô nhắm mắt đi đâu thế? Cửa bên trái là cửa của các tiểu thư
từ số năm mươi trở về trước. Cô đi qua cửa từ số một nghìn trở đi đi. Từ đây đi về phía tây, rẽ một cái, lên mấy bật thang đá, vào cửa ngoài
cùng, lại rẽ bên phải. Đi vào đến nơi cũng phải mất khoảng một khắc. Sắp tới giờ rồi đó.
- …
Đây không phải là vấn đề cửa vào. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Sói cưỡi ngựa bạch đến ư? Xì! Đứng ở góc nhỏ cách mười vạn tám nghìn dặm, nam chính còn có sức hấp dẫn nào để thu hút nữ nhân vật chính ném tú cầu về phía mình đây.
Tiểu Như Ý ơi là Tiểu Như Ý! Chắc chắn bà chưa hiểu được sự tàn khốc của cái gọi là ném tú cầu rồi.
Điều tàn khốc hơn vẫn còn ở phía trước.
Long Tiểu Hoa đi vào bên trong nhưng nhanh chóng muốn rút lui vì nàng phát
hiện ra rằng trước mặt mình không chỉ đơn giản là có một nghìn hai trăm
hai mươi sáu cái đầu. Hóa ra, hai mươi vị tiểu thư dãy số đầu còn có cả
một đội hộ vệ đi cùng. Vị tiểu thư áo xanh có đội hộ vệ áo xanh, vị tiểu thư áo vàng đứng giữa đám thị vệ áo vàng…
Những vị tiểu thư đó đều có ghế ngồi bên bàn trà, uống trà, cầm quạt phe phẩy rất nhàn nhã, mặt nở nụ cười đoan trang nhưng ánh mắt nhìn nhau hằn
học. Dù sao cũng chẳng có người hầu kẻ hạ phía sau. Họ chỉ cần ngồi đó
giương mắt nhìn nhau l