Old school Swatch Watches
Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328930

Bình chọn: 8.5.00/10/893 lượt.

trò mượn rượu giải sầu, sau đó lặp lại

tuyệt kỹ với bất cứ người qua đường nào mà cô ta túm được: - Chuẩn bị

ngựa. Tiểu vương phải đến đại đạo Lễ Sĩ một chuyến.

Hắn leo lên ngựa lao ra khỏi cổng lớn của phủ Diệu vương. Con ngựa còn chưa chạy xa thì hắn đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang lê từng bước. Hắn giữ cương ngựa và bỗng cảm thấy hành động lao ra khỏi phủ của mình thật là ngốc nghếch. Kế hoạch của hắn rõ ràng là rất hoàn hảo! Hắn nên tin

tưởng vào chính mình chứ. Hắn nên bình tĩnh ngồi đợi trong phủ, dùng bữa tối, ngắm trăng chờ cô nương đáng thương này chạy về ôm lấy chân hắn,

cầu xin hắn giữ mình lại mới đúng. Việc gì hắn phải phá vỡ kế hoạch,

cưỡi ngựa chạy ra ngoài? Cứ như hắn không nỡ để người ta đi, cầu xin

người ta quay lại với hắn vậy.

- Tiểu vương không định đi tìm cô đâu. Ta chỉ cưỡi ngựa ra ngoài đi dạo thôi.

Long Tiểu Hoa ngước mắt lên nhìn con ngựa trắng như tuyết lấp lánh dưới ánh trăng mà Cung Diệu Hoàng cưỡi nhưng không nói gì.

- Này! Cô đã gặp Long Hiểu Ất chưa? Thế nào rồi? Cuối cùng vẫn quyết định quay về nhào vào lòng tiểu vương sao? Hứ? - Hắn hứ một tiếng rất đắc ý. Xem lựa chọn của nàng thế nào? Nha đầu này cũng biết nhìn xa trông rộng đấy chứ?

Long Tiểu Hoa bặm môi, bỗng nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Cung Diệu Hoàng:

- Tôi quyết định sẽ làm một thục nữ từ trong ra ngoài để xứng với người. Người tìm kẻ ác nhân nào đó dạy tôi đi.

- Hả? - Sao hoàn toàn không phải là phản ứng mà hắn muốn vậy? Híc! Sao

người này lại không giống đám nhi nữ bình thường bị chồng ruồng bỏ, giả

bộ đáng thương mong sự thông cảm chứ? Hại hắn đã phải chuẩn bị sự dịu dàng để an ủi. Bây giờ hắn biết tìm ai mà diễn kịch đây?

- Hắn muốn vờ như không thấy tôi. Tôi cứ nghĩ hắn vẫn như trước tỏ ra

hung dữ với tôi, coi thường tôi, tỏ vẻ mẹ kế với tôi. Tôi sẽ sợ sao?

Phì! Tôi sẽ không để hắn cố ý coi thường kẻ đáng thương như tôi đâu. Tôi sẽ phải tỏa sáng trước mắt hắn, sau đó giành lại vị trí của tôi, ngẩng

đầu lên trời mà cười. Kế hoạch hoàn mỹ!

- Này! Ai cho cô định ra kế hoạch gì đó trước mặt tiểu vương. Cô tồn tại

được là nhờ vào tiểu vương đấy. Cô chỉ là một quân cờ của tiểu vương mà

thôi.

- Có liên quan gì đâu. Dù sao bây giờ chúng ta cũng cùng chung mục tiêu. - Người cưỡi ngựa trắng quát lớn với nàng thì nàng lại càng quát lớn hơn.

- Ai có chung mục tiêu với cô hả? Tiểu vương muốn xem Long Hiểu Ất mất mặt, muốn làm cho hắn mất mặt thật sự.

- Đúng thế. Tôi cũng chỉ muốn thấy hắn khó xử đỏ mặt mà thôi. Mục tiêu rất giống nhau.

- Giống nhau ở đâu? - Cung Diệu Hoàng kéo mạnh dây cương vì hắn càng lúc càng muốn xông lên.

Nhưng Long Tiểu Hoa chẳng hề để ý đến cảm nhận của hắn. Nàng đang say sưa trong kế hoạch của chính mình:

- Thập cửu điện hạ thì có gì ghê gớm chứ? Thập cửu điện hạ cũng phải biết ghen. Hắn tiếp tục ra vẻ không quen biết ư? Hứ! Có chết tôi cũng không

rời khỏi vị trí đó. Để xem tôi sẽ làm thế nào?

- ... Cô định soán vị sao?

- Là trang giai nhân giành lại vị trí hợp pháp của mình trong tình trường.

- ...

Hắn muốn tiếp tục duy trì sự xa cách đối với nàng ư? Vậy tốt nhất, hắn đừng nên hiểu quá lối suy nghĩ của nàng.

Một ngọn đèn lay động bên trong khung chụp lụa thượng hạng được đặt trên một cái bàn đầy sổ sách.

Long Hiểu Ất gập cuốn sổ trên tay lại, một tay tỳ lên bàn chống cằm. Lông

mày hắn dựng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn ánh trăng hư vô bên ngoài cửa

sổ.

Hắn đang lo cho Long Tiểu Hoa, người chẳng biết suy nghĩ, chẳng có kế

hoạch, thậm chí chẳng có đồng nào trong người mà cũng mò đến kinh thành

tuyên bố đòi đưa hắn về.

Hắn không biết rốt cuộc mình đã sai ở đâu? Sao quỷ nhỏ thối tha mà hắn tự

tay nuôi dưỡng lại như vậy. Hắn dễ dàng để nàng vẫy đến thì đến, đuổi đi thì đi sao? Thà vô tâm còn hơn để mãi trong lòng. Nàng nói hắn “không

đáng yêu”. Vì câu nói của nàng mà hắn tức giận đến tận bây giờ.

Hắn sai người đi tìm nàng mà đến giờ vẫn không hề có tin tức. Điều này

khiến hắn chẳng còn tâm trạng nào kiểm tra sổ sách nữa. Hắn không hiểu

tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ là thế nào, chỉ cảm thấy tim mình đau

nhói. Ai đã đưa nàng đến kinh thành? Hắn chỉ thấy nàng đi một mình, bên

cạnh không có ai cả. Hắn đã nuôi dưỡng nàng hơn mười năm qua. Đừng nói

là vào kinh thành ngay cả Đồng Khê, hắn cũng chưa từng cho nàng đi hết. Hắn nên sớm lường trước cá tính hiếu động của nàng chứ. Sao lại ngồi đợi

người hắn sai đi tìm nàng về. Cho dù tìm được nàng thì nàng cũng sẽ

không thuận theo để người của hắn đưa về thành Đồng Khê đâu.

Bạch Phong Ninh vẫn chưa đến kinh thành. Rốt cuộc ai đã đưa nàng đến, lại

còn sắp xếp cho nàng tới gặp hắn. Cho dù người đó là ai thì người đó

cũng nhằm vào hắn. Tạm thời chắc nàng sẽ không sao đâu.

Chỉ là điều hắn không muốn nhất chính là để nàng thấy bộ mặt đó của hắn. Kết quả, nó lại cứ lộ ra trước mắt nàng. Nó làm nàng hoài nghi và coi thường. Nàng đến tìm Long Hiểu Ất,

đến tìm người nàng coi như trời, Long Hiểu Ất dung túng nàng làm những

điều ngốc nghếch, chứ không phải tìm đến Thập cửu điện hạ, người có quá

nhiều việc cầ