
mình nên chú ý tư cách, địa vị, Mạc Ưu cảm thấy thập phần ủy khuất, không
khỏi buồn phiền.
“Em cứ chạy loạn! Anh chân trước vừa đi khỏi, em lập tức chạy đi, cho anh tìm không thấy người!” Hơi thở của cô phả vào cổ Hạ Thiên Khoát,
ngữ điệu như là cố ý chống lại anh.
“Nếu em dám chạy loạn, tôi trở về liền đánh vào mông em!” Hạ Thiên Khoát dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào mông cô, tỏ vẻ uy hiếp.
“Ừm. . . . . .” Cô đầu tiên là kêu lên một tiếng đau đớn, bả vai bắt
đầu run rẩy. Hạ Thiên Khoát cảm nhận được cổ mình hơi ướt, vội vàng trở
mình đặt ở cô ở dưới thân, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không cần lo cho em!” Mạc Ưu lấy tay che mặt. Anh gạt tay của cô đặt ở trên gối, liền thấy được một đôi mắt đẫm lệ , cùng cái mũi hồng hồng
không chỗ nào trốn chạy. Cô quật cường nhìn về phía khác, nước mắt thừa
dịp lăn xuống bên gối. Trong lòng Hạ Thiên Khoát lập tức bị hòa tan, bàn tay khẽ chạm lên gương mặt của Mạc Ưu, làm cô phải đối mặt với mình,
anh nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại khóc?” Anh dịu dàng làm cho cô càng
giống tiểu cô nữ khóc nức nở lên tiếng:
” Ma vương đáng ghét, chỉ biết bắt nạt người ta.” Ngoại trừ người
nhà, cô chưa bao giờ khóc ở trước mặt bất kỳ người nào, nhưng lúc này,
nước mắt làm thế nào cũng không thể ngăn lại được, chính cô cũng không
biết nên giải thích loại mềm yếu này như thế nào
“Em . . . . . Đã bắt đầu nghĩ tới tôi rồi, đúng hay không?” Anh nhẹ
giọng hỏi, cảm thấy vừa kiêu ngạo lại vừa thỏa mãn. Tiểu ma nữ của anh!
Anh cũng đã bắt đầu tin tưởng cô. . . . . .
“Em sẽ không nhớ anh! Anh không biết em vui vẻ thế nào đâu, như vậy
sẽ không bị anh bắt nạt nữa. . . . . .” Mạc Ưu vừa khóc nức nở vừa ngoan cố không muốn thừa nhận là đã bị anh phát hiện .
“Em muốn thế nào cũng được mà. . . . . .” Miệng mặc dù nói vậy nhưng
tâm của cô lại đang phản kháng. làm cho trong lòng Hạ Thiên tràn đầy cảm động, anh cúi người hôn cô.
“Anh sẽ nhớ em.” Chó con đã sinh, nhưng bọn họ đều rất ăn ý không đề
cập tới thoả thuận, Hạ Thiên Khoát không thể tưởng tượng nổi bản thân sẽ làm thế nào nếu cô thật sự rời đi? Anh chỉ còn biết đánh cuộc tình cảm
của cả hai, đánh cuộc cô hiểu ý anh, cam tình nguyện vì anh mà ở lại!
Bởi vì cô đã hứa hẹn ở bên anh. . . . . Cuộc chia tay lần này có thể
coi là cuộc khảo nghiệm tình cảm của cô, còn cả tình cảm của anh nữa.
Mạc Ưu thoáng chốc ngừng khóc, liều mạng nuốt nước mắt, muốn nhìn rõ Hạ Thiên Khoát có toan tính gì? Là thật hay giả?
Có thật không? Hạ Thiên Khoát sẽ nhớ cô. . . . . . Cũng như cô nhớ
anh mãnh liệt? Dù cho đáy lòng đã bị chân tình của anh làm cảm động,
mừng rỡ như điên, nhưng miệng của cô vẫn còn chưa chịu tình nguyện thừa
nhận.
“Em sẽ rời đi. . . . . .” Cô ôm chặt cái eo cường tráng, xoay người
một cái giang chân đè lên trên người anh, lấy răng cắn nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của anh mà tuyên bố: “Em sẽ chạy thoát khỏi anh. . . . . . Ma
vương xấu xa!”
Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng đã học được trải nghiệm,
trong lúc bất tri bất giác cảm nhận được cái vật nam tính của anh ở dưới lớp vải đang vùng vẫy ham muốn . . .Nhưng lúc này cô chỉ biết mình đã
rơi vào mật ngọt, thật hạnh phúc. . . . . .
“Em cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Tiểu ma nữ?. . .” Anh ngữ khí bá đạo, sẵng giọng ,đồng thời dùng đôi tay tráng kiện
ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô kéo lên cao, nhẹ nhàng chạm vào hoa
tâm, lập tức chuyển tư thế, tiến vào cô.
Mạc Ưu bị làm cho bất ngờ, thét lên một tiếng, còn không kịp thở,
thân hình mảnh mai đã lần nữa cùng anh triền miên, không hề có khe hở,
ôm trọn lấy anh, toàn tâm toàn ý.
“Ma vương. . . . . .”
Cánh cửa rõ ràng đã mở ra, nhưng Mạc Ưu vẫn ngoan cố đối đầu, quyến luyến không nỡ xa rời.
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến thăm Bảo Bảo ra, thời gian còn lại cô đều cảm thấy rất lười khi phải rời nhà.
Bà La rốt cục cũng đi làm lại, hơn nữa thái độ trái ngược lúc trước,
không cho Mạc Ưu làm một chuyện gì, còn chủ động giúp cô một ngày chuẩn
bị ba bữa cơm.
Phần lớn thời gian, Mạc Ưu với Hỉ Nhạc đều ở trong phòng cùng đàn
chó con, nhưng tâm tư lại đặt ở phương xa, nhớ tới lúc Hạ Thiên Khoát ở
bên cạnh mình, nghĩ xem bây giờ anh đang làm gì. . . . . .
Trước đây chưa bao giờ cô biết thế nào là nỗi nhớ nhung. Mười giờ
tối, Mạc Ưu vẫn chưa muốn vào phòng ngủ. Vì sau khi Hạ Thiên rời đi, mỗi buổi tối cô đều ngủ trên giường của anh , khoác lên cái áo ngủ của anh
coi như an ủi nỗi tưởng niệm hơi thở của anh, nhưng sự vắng vẻ này vẫn
làm cho cô cảm thấy thật khó chịu.
“Còn ba ngày. . . . . .” Bên cô là Hỉ Nhạc đang cùng nằm trên ghế
sôfa, đàn chó con thất thần nhìn mẹ nhúc nhích bên người, chúng nó đã
có thể mở mắt, nhưng chưa tập đi được.
Việc cô ở cùng với Hạ Thiên Khoát đã giúp những đứa trẻ này lấp đầy
chỗ trống trong lòng! Đứa thứ nhất là anh cả, tên Ưu Ưu; đứa kế tiếp là
chị hai, tên Nhạc Nhạc, cái tên dành để kỷ niệm chú chó đầu tiên Hạ
Thiên Khoát nuôi dưỡng; thứ ba là cậu nhỏ Thiên Thiên; thứ tư là cô bé
Hỉ Hỉ; cuối cùng là bé út với mái tóc trời sinh giống Bảo Bảo, cho nên
lấy tên