XtGem Forum catalog
Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322190

Bình chọn: 8.5.00/10/219 lượt.

h, ngẩng đầu hướng ra ngoài cửa sổ

nhìn, ngửa người ra phía sau sôfa, vừa hay bắt gặp được bóng dáng của

Mạc Ưu đang chầm chậm hướng tới, lúc này Hạ Thiên Khoát mới phát giác

lồng ngực mình đang đánh trống. Hạ Thiên cố gắng đè nén xúc động muốn cô ôm vào trong ngực, hi vọng bản thân không quá nóng nảy bởi vì anh cũng

đoán không ra tâm tư của cô. Cô có lẽ chỉ là một phút cảm động mà sinh

ra hành động như ngày hôm qua, có lẽ giờ này đang vì thế mà hối hận. . . . . .

“Tại sao lại ra khỏi nhà? Đừng nghĩ tôi sẽ quan tâm mà đi tìm em!”

Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, vốn muốn nói ra một chút lời thân

mật…, nhưng lời vừa ra khỏi miệng rồi lại tự chế nhạo mình, liền biểu lộ bộ dáng vì bất an nên tức giận.

“Tôi nào dám phiền toái Hạ tiên sinh!” Khẩu khí của anh mặc dù vẫn

ngoan cố giống như trước đây, nhưng Mạc Ưu thấy được sự dịu dàng nơi đáy mắt của anh. Anh ra vẻ ủy khuất bĩu môi, xem ra rất giống làm nũng với

cô.

“Em còn có cái gì không dám?” Anh ngồi xuống ghế, tay ngoắc ngoắc , mắt không quên mà trừng với cô.

“Còn không qua đây!” Đè xuống trái tim đang kinh hoàng, cô rụt rè

một chút mới chậm rãi đứng dậy đến gần anh. Hạ Thiên Khoát lập tức kéo

tay cô, bắt cô phải ngồi bên anh, dùng cánh tay rắn chắc đem cô khóa ở

trước ngực, nhắc đi nhắc lại:

“Đêm đã lạnh rồi mà còn muốn chạy lung tung đi đâu…………..” Cảm nhận

được hơi thở trên người Hạ Thiên Khoát, hai cánh tay của ma vương này

như muốn dán chặt bên người cô, nhưng lại ấm áp làm cô cả đời này cũng

không muốn rời đi.

“Ấm quá . . . . .” Mạc Ưu vùi vào trong lồng ngực của anh, không nhịn được than nhẹ.

“Em thật thơm. . . . . .” Trên người cô truyền đến hương thơm làm anh thư thái, giờ phút này anh thầm nghĩ khoảnh khắc này rất có ý nghĩa đối với mình.

“Em biết không?” Nhìn qua những ngọn đèn màu xa xa bên dưới sân, anh

chậm rãi nói ra tâm nguyện lớn nhất khi còn nhỏ. “Khi còn bé anh thích

nhất ngồi ở chỗ này nhìn xuống, cảm thấy thật ấm áp. . . . . . Khi đó

anh đã nghĩ, nếu như cả nhà của anh cũng như những gia đình bình thường

khác, không cần có tiền, chỉ cần ba mẹ mỗi ngày đều ở nhà cùng anh thì

thật tốt. . . . . . Nhưng mà, làm bạn với anh chỉ có Hỉ Nhạc.” Hạ Thiên

Khoát chưa bao giờ kể cho bất kỳ người nào tình cảnh và tâm tình của

mình lúc nhỏ, thậm chí những người bạn bè tốt nhất cũng không hiểu rõ

nỗi cô đơn của anh, nhưng anh cho rằng Mạc Ưu chắc chắn sẽ hiểu.

Cô đương nhiên hiểu được lòng anh! Từ sau chuyện bác Tín kể, cậu bé

nhỏ chỉ có mình con chó làm bạn, cô đã một mực yêu mến anh! Nay anh tự

mình nói ra tình cảm của mình, càng làm cho Mạc Ưu ngơ ngác không hiểu,

bị sự cảm động khuất phục. Ngẩng đầu nhìn bộ dáng yếu ớt chưa bao giờ

xuất hiện kia, cô xoay người ôm anh, dùng ngữ điệu dịu dàng an ủi Hạ

Thiên Khoát: “Có em rồi! Từ nay về sau có em ở bên anh . . . . .”

Chỉ cần anh còn muốn em, em sẽ vẫn luôn ở bên anh, trong lòng cô thầm hô lên nhưng không dám nói ra tình cảm này khỏi miệng.

“Mạc Ưu. . . . . .” Hạ Thiên Khoát ôm cô càng chặt, khóe miệng bất

giác nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn vui vẻ. “Đúng vậy, có em theo giúp anh

rồi.” Bây giờ anh không còn hâm mộ những ngọn đèn ấm áp kia nữa, vì giờ phút này, mảng băng trong lòng anh đã bị tan chảy ra mất rồi.

Ân ái ngày càng nồng nàn, cả hai người chẳng màng nghĩ tới tương lai, trong mắt chỉ còn có nhau. Hạ Thiên Khoát căn bản không để tâm đến quan hệ của hai người, hết thảy đều thuận theo lẽ tự nhiên mà xảy ra, anh

chỉ biết sau này mình không còn bận rộn với công việc, chỉ nôn nóng muốn về nhà, nơi có cô luôn ở đó. Mạc Ưu thì đắm chìm trong hạnh phúc, cũng

quên mất đàn chó con đã sinh ra rồi, mình không thể lưu lại nhà anh thêm nữa. Thậm chí, cô còn quên mất cả Bảo Bảo.

Vài ngày sau, Hạ Thiên Khoát vì mớ hàng mới chuyển tới, phải đi đến

Châu Âu một chuyến. Nếu như hai người còn đang “giương cung bạt kiếm”,

nhất định Mạc Ưu sẽ mừng rỡ như điên vì những ngày tự do ngắn ngủi không có anh. Nhưng, bây giờ vừa nghĩ tới vài ngày không được gặp anh, cô

liền cảm thấy hụt hẫng. Trước hôm Hạ Thiên Khoát phải đi một ngày, cô

không biết làm thế nào để hóa giải được cái cảm giác trống rỗng này, chỉ có thể kịch liệt dùng nhiệt tình của mình để đáp lại anh, coi như hai

người đã không có ngày mai.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, cô ghé mình vào bên người anh, đem đầu vùi vào cổ anh không ngừng thở dốc, hai tay chăm chú vuốt ve. Hạ Thiên

Khoát chậm rãi điều chỉnh hô hấp, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhẵn

nhụi , trong tâm cảm nhận được có cái gì đó không đúng.

“Tôi sẽ không ở đây trong một tuần, em phải ngoan ngoãn ở nhà cùng Hỉ Nhạc và chó con, không được chạy loạn, biết không?” Mặc dù ngữ điệu rất nhẹ nhàng, nhưng khí thế rất bá đạo. Hạ Thiên Khoát quanh năm suốt

tháng phải bay đến nước ngoài công tác, nhưng lại chưa bao giờ giống như lúc này, không nỡ xa nhà, thực ra là không nỡ xa cô gái nhỏ Mạc Ưu. . . . . .

Tiểu ma nữ này rốt cuộc đã sử dụng ma pháp gì, làm một ma vương như anh khó có thể chống đỡ?

Mệnh lệnh cùng ngữ điệu của Hạ Thiên Khoát như là đang nhắc nhở