
theo hắn đi vào trong phòng, đập vào tầm mắt, là ngọn đèn pha lê treo trên cao, bàn ghế bằng gỗ lê, tấm bình phong bằng trúc xanh. . . . . . Nội thất bài trí bên trong hoàn toàn cổ kính, hoàn toàn đối lập với kiến trúc hiện đại bên ngoài,.
Đôi giày dính đầy bùn đất bước
lên tấm thảm trải sàn bằng nhung tơ màu đỏ, lập tức in lại từng dấu
giày, cô xấu hổ đỏ cả mặt, theo lời hắn chỉ, cô ngồi vào một chiếc ghế
salon.
"Bác Mạnh, đem hộp thuốc cấp cứu ra đây." Hắn hướng vào
bên trong nhà kêu một tiếng, tiếp theo vào bên trong rót một ly nước,
cũng cẩn thận vắt một chiếc khăn lông ướt mang ra.
"Uống nước đi, tôi thấy sắc mặt của cô rất tệ, bị Harry hù dọa rồi sao?"
Thù Lăng Vân đưa ly nước cho cô, nhìn cô uống một ngụm, sau đó lại đem khăn lông ướt đặt vào trong tay cô.
"Đem bùn đất xung quanh vết thương lau sạch đi, đợi lát nữa mới có thể bôi thuốc."
Cúi đầu, Quách Khả Du nhẹ nhàng lau hết bùn đất trên tay chân. Không biết
tại sao, đứng trước người đàn ông có dáng vẻ rất đẹp trai này, cô có cảm giác như đã từng quen biết.
Có phải là cô. . . . . . Đã gặp hắn ở đâu rồi?
Nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cô đột nhiên nhớ ra ——
Đúng rồi! Lần trước đi gặp Tiêu Tiểu ở quán cà phê kia thì cô nhìn thấy cuốn tạp chí lá cải, người ở trang bìa chính là hắn!
Cô còn nhớ rõ tên hắn . . . . . . Thù Lăng Vân! Không sai! Hắn chính là Thù Lăng Vân!
Oa? Khoan đã. . . . . .Lái xe đụng vào cô, cùng với người muốn thu mua mảnh đất của nhà họ Quách . . . . . . Hình như cũng tên là Thù Lăng Vân!
Má ơi! Lúc này không phải là quá khéo hay sao?
"Anh là Thù Lăng Vân!" Phát hiện này khiến Quánh Khả Du từ trên ghế salon
nhảy dựng lên, cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến vết thương đau
đớn, "Ôi….”
Thù Lăng Vân ngạc nhiên nhìn Quách Khả Du một cái, trên mặt thoáng hiện nét cười.
"Không sai, tôi chính là Thù Lăng Vân, có chỉ bảo gì sao?"
"Tại sao sao anh lại muốn làm ra vẻ thần bí?"
"Ra vẻ thần bí? Tôi không hiểu rõ ý của cô." Thù Lăng Vân không rõ nguyên do nhìn Quách Khả Du đột nhiên mất bình tĩnh.
"Mới vừa rồi, tôi mang theo danh thiếp anh đưa cho, đi đến công ty tìm anh.
Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Tự nhiên Quách Khả Du trở nên ấp a ấp
úng.
"Đừng có vội! Chuyện có quan trọng cỡ nào, trước hết cũng
phải chờ xử lý vết thương cho cô xong, mới giải quyết được." Không hổ là Thù Lăng Vân lăn lộn trên thương trường nhiều năm, làm việc từ đầu đến
cuối đều gọn gàng ngăn nắp, gặp nguy cũng không loạn.
Hắn mở hộp thuốc bác Mạnh mới vừa mang ra, lấy băng gạc và thuốc sát trùng từ bên trong ra.
"Á ——" Mới nhỏ chút dung dịch ô-xy già sát trùng lên vết thương, cô liền không nhịn được hít vào ngụm khí.
"Rất đau sao?" Nhìn biểu tình trên mặt cô, hắn nhịn cười, hỏi.
"Không. . . . . . Không sao. . . . . ." Cô siết chặt tay thành nắm đấm, giọng nói phun ra từ giữa kẽ răng.
"Thật không?"
Thật cậy mạnh mà! Nếu không đau, mồ hôi hột thấm ra trên trán cô sẽ giải thích như thế nào?
Thù Lăng Vân dùng gạc lau bọt trắng trên miệng vết thương, sau khi lặp đi
lặp lại động tác này mấy lần, hắn đem bông băng tẩm i-ốt phủ lên trên
vết thương, cùng lúc sử dụng băng dán Urgo cố định lại.
"Vết thương tạm thời đừng dính cho dính nước, chẳng may bị nhiễm trùng, thì không tốt đâu."
". . . . . . Vâng."
Sau khi giúp cô xử lý xong vết thương, hắn liền hỏi cô:
"Được rồi, bây giờ cô có thể nói, cô cần bồi thường bao nhiêu?"
"Không phải vậy, tôi không cần bất kỳ bồi thường gì, tôi chỉ hy vọng. . . . . . Hi vọng anh đừng thu hồi nhà đất của tôi, đừng có phá ngôi nhà nhỏ của
chúng tôi, nếu không, mẹ tôi sẽ điên mất đấy!" Ánh mắt Quách Khả Du có
vẻ thỉnh cầu, nhìn thẳng vào Thù Lăng Vân.
"À?"
Mảnh đất vẫn không thu hồi được kia, thì ra là thuộc về nhà cô.
"Thật xin lỗi! Tôi sợ rằng không cách nào đồng ý với cô, kế hoạch năm nay của tập đoàn Lượng Bích Tư, chính là xây dựng làng du lịch trên mảnh đất
đó, một khi xây dựng xong, ước tính hàng năm sẽ thu vào khoảng gần một
tỷ!"
"Cái gì?" Theo ý của hắn, mảnh đất kia của bọn họ bắt buộc phải thu hồi, nhà cửa nhất định cũng phải phá hủy đi sao?
Quách Khả Duy như bị tê liệt, cả người ngồi phịch trên ghế, lẩm bẩm: "Nếu nhà cửa bị phá hủy, tôi và mẹ sẽ không có nơi để đi. . . . . ."
Thấy bộ dáng này của cô, Thù Lăng Vân trầm ngâm chốc lát, sau đó, một kế hoạch hình thành trong đầu hắn ——
"Tôi có một biện pháp có thể xử lí."
"Biện pháp gì?” Cô vội hỏi.
"Tôi nghe nói, trên mảnh đất của cô, đang kinh doanh một tiệm tạp hóa nhỏ?"
"Đó là thứ duy nhất cha tôi để lại cho mẹ tôi, cũng là nơi hai mẹ con chúng tôi che mưa che gió. . . . . ."
"Ừ, như vậy đi, tôi đồng ý ký túc xá nhân viên của làng du lịch, hai mẹ con cô có quyền vào ở vô điều kiện, ngoài ra, theo tôi được biết, căn cứ
vào quy hoạch tổng thể, làng du lịch đặc biệt có một khu mua sắm, dùng
để thỏa mãn nhu cầu của du khách đến nghỉ ngơi; nếu hai người đồng ý,
tập đoàn Lượng Bích Tư có thể đem mấy cửa hàng trong khu mua sắm này,
giao cho mẹ cô quản lý, dĩ nhiên, doanh thu của các cửa hàng, tất cả
cũng thuộc về mẹ cô!"
"Anh nói