
ông
kích thích như vậy, kéo hai chân trắng noãn của cô mở ra thêm, khẽ nâng
thân rút ra một chút, chưa kịp lấy sức thì hắn lại nặng nề vào sâu.
"A!" Cô thét lên, đẩy hắn lại bị hắn làm cho đau hơn, thân thể khó chịu muốn chết.
Hắn không để ý tới kháng cự của cô, dù sao, cũng sẽ phải trải qua một hồi đau. Bàn tay đã nắm được bàn tay nhỏ bé của cô, cố định trên đỉnh
đầu, đôi môi tìm được đầu vú cứng rắn ngạo nghễ ưỡn lên, ngậm vào trong
miệng mút, chà xát, động tác phía dưới không chịu chậm lại ngược lại tốc độ ngày càng mau.
Đau đớn bén nhọn từ nơi bộ vị đang kết hợp với nhau truyền đến, cô
kêu đau, muốn tránh thoát, nhưng lại bị hắn giữ chặt, một tia cũng không động đậy được. Thân thể hắn nặng nề đè trên người cô, hai chân bị buộc
mở rộng, tiếp nhận hắn ra vào, mỗi lần một sâu, đều là lực đạo mười phần không có thu lại, vào sâu rồi lại rút ra, mồ hôi không ngừng nhiễm lên
làn da cô, bên má đẹp bị nhiễm ướt, tóc dính vào khuôn mặt.
Thân thể không nhúc nhích được, bị người đàn ông này chặt chẽ đè ở
phía dưới, thừa nhận công kích mãnh liệt của hắn, cô căn bản chịu không
được bao lâu, liền thua trận, cắn môi, nghĩ tới, lại chịu đựng một hồi,
sẽ có thể kết thúc.
Nhưng mà, từ từ theo động tác của hắn, một loại khoái cảm chìm nhột
từ trong thân thể xông lên, lúc ban đầu là một chút, từ từ tăng lên, nữa sau lại cuốn lấy nhấn chìm cô như lũ.
Tiếng rên rỉ khàn khàn, trong thống khổ xen lẫn vui vẻ, chỗ hoa huyệt sâu không ngừng chảy ra nước dịch, bắn ra bốn phía theo động tác kịch
liệt của hắn.
Đau, vẫn còn đau, nhưng mà cảm giác khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt.
Cảm giác đau và vui thích quá mức xa lạ, cường độ lại quá mạnh, cô tột
cùng thét lên lần nữa, nức nở, thân thể cong lên, ôm thật chặt lấy bả
vai bền chắc của hắn, móng tay trong suốt khảm sâu vào lưng hắn thành
những vết dài màu đỏ.
Cái loại cảm giác hơi đau kích thích đến hắn, hắn liền điên cuồng đè
chặt cô lên giường, ở giữa hai đùi cô, vật cực đại lại tiếp tục chuyển
động, nhanh tiến lên, đánh sâu vào thân thể cô, tần số càng tăng, lực
đạo càng mạnh.
"Đừng, làm ơn, dừng... Dừng lại..." Cô khóc, đáng thương cầu xin hắn ở dưới thân hắn, sự liều mạng tựa như điên cuồng này hù cô sợ, thân thể
kịch liệt vui thích cũng rung động đến cô, lập tức cô không tiếp thu nổi kích tình như vậy, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết chính mình bị đẩy lên cao rồi kéo xuống như vậy bao nhiêu lần, rút cục hắn hung hăng đi sâu
vào, hắn cau mày toàn thân cứng đờ phía trên cô, hơi thở thô gấp, chống
đỡ ở nơi sâu nhất của cô.
Cô cảm giác được một chất nóng mạnh mẽ bắn đầy vào trong cơ thể, sau đó gân cốt mềm yếu, toàn thân vô lực.
Nhắm mắt lại, nặng nề thở gấp, thì ra là, đây chính là thân mật giữa
vợ chồng, thật sự rất đáng sợ, thật là đáng sợ. Hắn đè ở trên người cô,
thân thể nặng nề làm cô hít thở không thông. Thừa nhận sức nặng như vậy
rõ ràng nên cảm thấy không thoải mái, nhưng một loại cảm giác thỏa mãn
kỳ quái lại tràn đầy trái tim.
Thân thể mệt quá, thật mềm.
Cảm thấy hắn rời khỏi, sức nặng trên người biến mất, tiếp đó hắn ôm
cô vào trong ngực, gương mặt của cô gối vào cơ ngực bóng loáng của hắn,
từ từ đi vào giấc ngủ...
Sau tân hôn, bọn họ không lập tức đi hưởng tuần trăng mật, ngày thứ
ba là ngày về nhà vợ, Trình Dịch Dương đưa Thẩm Kiều trở lại Thẩm gia.
Nụ cười trên mặt Hà Thanh Hồng vẫn không ngừng, ngay cả người luôn
nghiêm túc như Thẩm Nhược Định cũng có nét vui vẻ trên mặt, Trình Dịch
Dương làm con rể thật được lòng hai cụ. Trước không nói quà hồi môn bao
lớn bao nhỏ, chỉ tính quà tặng hắc đặc biệt lựa chọn cho cha mẹ vợ, cũng đã biết người đàn ông này là người cực kỳ tỷ mỉ.
Tặng Thẩm Nhược Định là một bộ cờ vây cổ hương cổ sắc, nghe nói,
Trình Dịch Dương phải tìm kiếm thật lâu mới mua được, bộ cờ cổ từ Minh
triều này làm cho người yêu cờ như mạng như Thẩm Nhược Định có thể không vui vẻ muốn chết sao? Từ phút chốc khi thấy bàn cờ vây kia, ông liền
nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay, lôi Trình Dịch
Dương vào thư phòng đánh cờ luôn.
Chuẩn bị cho Hà Thanh Hồng là một bộ sườn xám dày công phu, thủ công
tinh xảo, vải hảo hạng, màu sắc thanh nhã, bà cầm trong tay, mắt vui
mừng sáng lên. Sau khi Thẩm Kiều nghe mẹ nói mới biết, thì ra thợ may bộ quần áo này là người mẹ thích nhất, nhưng người đó đã lớn tuổi nên trở
về Phúc Kiến định cư dưỡng già, qua nhiều năm Hà Thanh Hồng vẫn nhớ mãi
thủ nghệ của người đó không quên. Hiện nay, y phục may thủ công thật ít, cho dù có cũng khó tìm được người xuất sắc như vậy. Khó như vậy mà
Trình Dịch Dương vẫn tìm được quà tặng hợp với ý bà như vậy.
Thẩm Kiều miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chiếc gối to đùng, thấy mẹ xem bộ sườn xám này làm bảo bối, còn cẩn thận vuốt ve, vô cùng khó
hiểu: "Mẹ, chỉ có mỗi bộ y phục mẹ có cần thiết cao hứng như vậy không?" Người xưa nay rất có chủ kiến như mẹ sao dễ dàng bị thu phục như vậy?
"Đứa trẻ này đúng là chẳng hiểu gì." Hà Thanh Hồng trừng mắt nhìn cô. "Khiến mẹ