
̀u đi công tác hết cả, chưa có ai về, chỉ có thư
ký văn phòng tiếp đón bố mẹ Văn Bác. Cô thư ký chỉ cho bố mẹ Văn
Bác số điện thoại chi nhánh công ty ở Thâm Quyến, còn những vấn đề
khác đều tránh nói đến. Bố mẹ Văn Bác đành gọi điện thoại đến chi
nhánh công ty ở Thâm Quyến nhưng nhân viên ở đó nói Văn Bác đi công tác
rồi. Bố mẹ Văn Bác hỏi số di động của con trai nhưng người đó nói
anh đã đổi số, chỉ có thể chờ đến khi anh đi công tác về, người ta
sẽ chuyển lời lại. Bố mẹ Văn Bác đành phải thôi không hỏi nữa.
Lúc ra khỏi công ty, trông hai thân già rất đáng
thương. Bệnh tình của bố Văn Bác chưa khỏi hẳn, dạ dày đau đến mức
đi không thẳng lưng được. Nhưng ông cũng không dám đến bệnh viện chữa
bệnh, bởi hai người không mang nhiều tiền, không dám đi ăn, cũng chẳng
dám ở nhà trọ, họ định trú chân tạm dưới mái hiên một bách hóa
gần đó.
Lương Tuyết đi qua, thấy bố mẹ Văn Bác không có
chỗ nghỉ chân liền đi đến trước mặt họ, nói:
- Thưa hai bác, cháu là đồng nghiệp của anh Văn
Bác. Anh ấy đi công tác xa nên gọi điện nhờ cháu chăm sóc hai bác.
Giờ hai bác về nhà với cháu nhé!
- Cô à, cô đúng là đồng nghiệp của Văn Bác à?
Cô mau nói cho chúng tôi biết Văn Bác hiện giờ đang ở đâu?
- Hai Bác đừng sốt ruột, cứ theo cháu về nhà
ăn chút gì đã, cháu nhất định sẽ giúp hai bác liên lạc với Văn Bác!
- Vâng vâng, nếu vậy thì tốt quá!
Lương Tuyết đang định đưa bố mẹ Văn Bác về nhà
mình rồi nấu cho họ chút gì ăn, sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho họ. Nhưng
mới đi được vài bước, bố Văn Bác đã thấy trời đất tối sầm, ngã ra
đất ngất đi. Lương Tuyết sợ quá vội vàng gọi cấp cứu đưa bố Văn Bác
đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra sức khỏe của bố Văn Bác, tình
trạng không được tốt cho lắm. Bác sĩ nói loét dạ dày là bệnh mãn
tính, hơn nữa lại dễ tái phát, muốn chữa lành hẳn phải điều trị
trong thời gian dài, không được để bệnh vừa mới chuyển biến tốt đã
đột ngột ngừng dùng thuốc, cũng không được mới dùng thuốc có vài
ngày, thấy bệnh tình không thuyên giảm đã chuyển sang loại thuốc khác.
Thông thường, một liệu trình điều trị thuốc là khoảng bốn đến sau
tuần, sau khi cơn đau dịu bớt vẫn cần điều trị thêm ba tháng, thậm
chí là lâu hơn.
Lương Tuyết thấy tình trạng của bố Văn Bác khá
nghiêm trọng liền lập tức gọi điện cho chi nhánh bên Thâm Quyến, bảo
họ lập tức gọi điện cho Văn Bác. Thư ký ở chi nhánh công ty lập tức
thông báo cho Văn Bác biết. Lương Tuyết nhận được điện thoại của Văn
Bác liền nói:
- Giờ anh bay về đây ngay lập tức, bố anh đang
bệnh, nằm trong bệnh viện Thứ Nhất.
Văn Bác nghe thấy Lương Tuyết nói bố mình ngã
bệnh vội vàng gác công việc sang một bên, mua vé máy bay bay về. Công
việc có rất nhiều lựa chọn, mất rồi có thể tìm việc khác, nhưng
bố vĩnh viễn chỉ có một, chẳng ai có thể thay thế.
Hai tiếng đồng hồ sau, Văn Bác đã hộc tốc lao
đến bệnh viện, bố anh lúc này đã thiếp đi, mẹ anh ngồi bên chăm sóc,
Lương Tuyết đã làm đầy đủ thủ tục nhập viện cho bố Văn Bác và trở
về công ty làm việc rồi.
Văn Bác vừa vào đến phòng bệnh đã nhìn thấy
mặt mẹ thẫn thờ ngồi bên cạnh giường, sắc mặt bố trắng bệch, đôi
mắt nhắm chặt, những vết châm chim trên mặt càng trở nên xanh xao.
Bỗng chốc anh cảm thấy bố mẹ mình như già đi trông thấy. Văn Bác
thấy xót xa vô cùng, suýt nữa thì rơi nước mắt. Anh cảm thấy rất áy
náy, mình vốn được học đại học, lại lấy vợ thành phố, ấy vậy mà
chẳng làm được gì để phụng dưỡng bố mẹ cả. Đã không cải thiện
được cuộc sống của bố mẹ thì thôi, giờ anh còn khiến cho bố mẹ
càng thêm vất vả, khổ sở. Văn Bác nghẹ ngào gọi một tiếng:
- Mẹ!
Mẹ anh ngoảnh đầu lại nhìn con, nước mắt lã
chã tuôn rơi. Bà nghẹn ngào:
- Con ơi, cuối cùng con cũng đã về!
- Mẹ à, sức khỏe bố thế nào rồi? Đã đỡ hơn
chưa? – Văn Bác vội vàng chạy đến trước giường bệnh, quỳ xuống bên
cạnh bố.
Bố anh từ từ mở mắt, nhìn con trai, yếu ớt
nói:
- Con à, bố tưởng không được nhìn thấy con nữa
rồi!
- Bố à, bố đừng nói như vậy, con còn chưa
phụng dưỡng được bố mẹ ngày nào, bố mẹ phải cho con cơ hội chứ! –
Văn Bác không nén được nữa, bật khóc.
- Về là tốt rồi! Về là tốt rồi! – Mẹ Văn Bác
nói.
- Bố với mẹ con, tìm con đến khổ! – Bố anh
bảo.
- Bố à, bố cứ yên tâm dưỡng bệnh, lần này con
sẽ không rời xa bố mẹ nữa đâu ạ! Con sẽ về quê với bố mẹ, sẽ phụng
dưỡng bố mẹ cả đời! – Văn Bác nói.
- Nói bậy, về quê ư? Thê