
cử sao?”
“Cái đám đàn ông này, sao lại suy nghĩ đen tối như vậy chứ.” Trương Tử Ny đỏ mặt kêu lên, “Là quan tâm lãnh đạo.”
“Oa, quan tâm cơ đấy, buổi tối trực tiếp cùng Nguyên Đông của chúng tôi đi, bảo trợ lý Trần đưa cho một cái giường đến.”
“Đám đàn ông chết tiệt!”
“….”
Buổi tối Lục Nguyên Đông uống không ít rượu, nhưng tửu lương của anh từ khi đến Tây Bắc cũng đã tăng lên kha khá. Mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Trở về phòng nằm trên giường, anh đột nhiên nhớ đến nụ hôn nhầm trước kia.
Thật ra cho dù năm đó anh có bắt đầu theo đuổi Tần Dư Kiều thì anh và Dư Kiều cũng vẫn không thể nào tu thành chánh quả. Dường có một số việc giống đã nghĩ thông suốt, Lục Nguyên Đông nhếch môi khẽ cười. Chỉ là sau khi cười, lồng ngực lại trào lên nỗi cô đơn, hơn nữa nỗi cô đơn ấy cũng giống như đêm Tây Bắc, mênh mông mà trống trải.
Giang Nham gọi điện thoại đến cho Lục Nguyên Đông. Giang Nham là một kẻ thích tám truyện, anh cười hì hì hỏi Lục Nguyên Đông đi đày ở biên cương lúc nào thì có thể trở về, sau đó lại chuyển đề tài đến Vương Bảo Nhi: “Cậu chia tay với Bảo Nhi thật à?”
Lục Nguyên Đông xoay người: “Có ý kiến gì sao?”
“Không có, Đông tử…. Biết rồi, bạn gái tôi và Bảo Nhi trước là bạn cùng phòng. Người phụ nữ kia thật phiền, có lẽ Bảo Nhi tìm tới cô ấy, chỉ hỏi một câu, rốt cuộc cậu có từng thích cô ấy hay không.”
Lục Nguyên Đông nở nụ cười: “Cô ấy chỉ hỏi một câu thôi à?”
Giang Nham: “Nếu như muốn biết, có điện thoại và địa chỉ đây này.”
“Không muốn biết.” Lục Nguyên Đông xoa trán, “Giang Nham, nói thật, tớ và Vương Bảo Nhi đã hết rồi, hết rồi biết không?”
Giang Nham cũng bị Lục Nguyên Đông chọc tức: “Mẹ nó cậu có bệnh à, lúc thì làm hòa lúc thì chia tay, ông đây tưởng cậu tơ tình chưa dứt cho nên mới quan tâm đi dò phương thức liên lạc cho cậu. Thái độ của cậu là sao hả, Giang Nham tôi đúng là đã kết nhầm bạn rồi….”
Lục Nguyên Đông để điện thoại cách xa tai một chút, Giang Nham đang chất vấn anh như pháo hoa nổ đùng đoàng. Cuối cùng Lục Nguyên Đông trả lời một câu: “Giang Nham, cậu thật ngu ngốc!”
Giang Nham: “Lục Nguyên Đông, có bản lãnh nói lại lần nữa xem.”
“Có cái gì mà không dám, ngu ngốc!”
“Lục Nguyên Đông, có tin ngày mai tôi sẽ đến đó giết cậu không.”
“Không cần phiền thế đâu, ngày mai tôi về rồi.”
Mặc dù Giang Nham hơi ngốc nhưng lại có bệnh hay quên. Một giây trước còn tức giận với Lục Nguyên Đông, một giây sau lập tức chuẩn bị cho anh một lễ chào mừng: “Vậy thông báo cho mấy anh em, mấy giờ về, chúng ta cùng nhau tụ họp.”
Lục Nguyên Đông: “Về đến nơi chắc cũng khuya rồi, thời gian để tính sau vậy.”
Giang Nham: “Đúng rồi, có thể gọi Giang Hoa luôn không? Mấy ngày nay cậu ấy đang ở đây.”
Lục Nguyên Đông: “Ừ.”
Lục Nguyên Đông và Giang Hoa ngày xưa là tình địch của nhau, bây giờ hai người đều là tướng bại trận, lần này gặp nhau có cảm giác không cần nói ra lời cũng hiểu nhau. Họ cùng nhau uống rượu, đánh nhau, bộc bạch tâm sự trong lòng với nhau, sau đó cả hai có cảm giác như anh em vậy.
Thật ra Giang Hoa tới thành phố S cũng không có chuyện gì quan trọng. Cuộc tọa đàm vốn để cục phó tham gia, nhưng cục phó không bận nên Giang Hoa đích thân tới. Kiều Kiều đang mang thai, ra ngoài ăn một bữa cơm cùng anh thôi mà Lục Cảnh Diệu gọi đến N cuộc điện thoại.
Cuối cùng Tần Dư Kiều hét vào điện thoại di động: “Lục Cảnh Diệu, muốn bị bức xạ chết hả?”
Giang Hoa chậc chậc hai tiếng: “Phụ nữ có thai thật nóng nảy.”
Tần Dư Kiều nâng cằm lên cảm khái: “Làm thế nào bây giờ, em luôn không khống chế nổi cơn giận.”
Giang Hoa: “Vậy thì đổi đàn ông khác là xong.”
Tần Dư Kiều phì cười. Nụ cười xán lạn của người phụ nữ hạnh phúc có chút chói mắt. Bộ dạng cười thoải mái của cô bây giờ khiến anh nhớ tời Tần Dư Kiều lúc nhỏ, cũng cong môi khẽ cười: “Kiều Kiều, chờ đứa bé ra đời cho nó nhận anh làm cha nuôi nhé.”
Tần Dư Kiều dựa lưng vào cái đệm mềm mại, từ chối thẳng thừng: “Không.”
Giang Hoa cười xòa: “Người phụ nữ nhẫn tâm.”
Tần Dư Kiều ngẩng đầu liếc nhìn Giang Hoa một cái: “Nếu đậu đỏ nhỏ nhận cha nuôi, về sau vợ anh sẽ hận em đến chết mất, vừa phải một chút thì hơn.”
Giang Hoa ngẫm lại cũng thấy đúng, gật đầu nói: “Đúng là Kiều Kiều suy nghĩ chu đáo.”
Tần Dư Kiều trợn mắt nhìn Giang Hoa một cái.
Quá khứ, hiện tại và tương lai, tình yêu của cô đối với Giang Hoa đều đã sớm phai nhạt. Trong đời có rất nhiều thứ phải giữ chặt, nhưng chỉ có tơ hồng trên tay anh là đã vuột mất rồi.
Cái tết đầu tiên sau khi Lục Hoà Thước qua đời, tất cả người nhà họ Lục từ mọi miền, mọi nước trở về. Có lẽ là do ‘ít gặp thì quý’ nên khi gặp lại mọi người cũng thân thiện hơn rất nhiều.
Bụng Tần Dư Kiều đã to lắm rồi, Trương Kỳ và mọi người vừa gặp liền hỏi: “Là con trai hay con gái?”
Tần Dư Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa biết.”
“Khám thai sao lại không siêu âm thử xem?” Trương Kỳ có chút khó hiểu.
“Không xem trước, chờ cho đến khi sinh mới bất ngờ.” Tần Dư Kiều cười nói, đỡ bụng đi về phía ghế sa lon. Lục Hi Duệ đi bên cô cẩn thận dìu cô, một tháng không gặp, Lục Hi Duệ càng lúc càng giống thái giám