XtGem Forum catalog
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327533

Bình chọn: 7.00/10/753 lượt.

thời cổ đại, Tần Dư Kiều chính là thái hậu nương nương của cậu.

Lần này nhà họ Lục gặp mặt ăn tết, Tần Dư Kiều đang mang thai đương nhiên trở thành tâm điểm, thêm vào đó là còn chưa biết giới tính của đứa bé ên mấy người phụ nữ nhà họ Lục liền vây quanh Tần Dư Kiều truyền đạt kinh nghiệm của mình.

“Bụng của em sáu tròn như vậy chắc là một bé trai.” Hiện giờ, tất cả mọi người đều đã biết Tần Dư Kiều là mẹ ruột của Hi Duệ, vòng tới vòng lui cuối cùng lại trở thành một cuộc hôn nhân được mọi người ca tụng.

“Mắt nhìn của chị hai rất tốt, chị hai nói con trai thì nhất định là con trai rồi.” Lục Cảnh Diệu tươi cười chen vào giữa một đám phụ nữ, ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều, giữa mi tâm tràn đầy niềm vui sướng khó có thể che giấu.

“Lão Lục đang cố ý nịnh nọt chị hả.” Lục Gia Anh cười hì hì nói.

“Không phải ba thích em gái sao?” Lục Hi Duệ ngẩng đầu hỏi.

“Nào có, trai hay gái đều được cả.” Dưới ánh đèn sáng rực, gương mặt của Lục Cảnh Diệu càng toả sáng hơn. Anh vỗ nhẹ lên đầu con trai, “Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện.”

Lục Hi Duệ buồn bực, ngày nay nịnh hót cũng không có hướng dẫn sử dụng.

Lúc Lục Nguyên Đông đến, Dương Nhân Nhân đang cùng mọi người làm sủi cảo. Phụ nữ nhà họ Lục sống an nhàn sung sướng đã quen, vậy nên cuối cùng Lục Cảnh Diệu lại là người làm đẹp nhất. Ngón tay thon dài nhanh nhẹn gói một viên sủi cảo, sủi cảo tròn, nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Lục Hi Duệ cũng gia nhập binh đoàn làm sủi cảo, người giúp việc ở nhà họ Lục cũng để cậu tự làm. Sủi cảo Lục Hi Duệ gói không được đẹp lắm, nhưng vẫn được mấy cô khen ngợi: “Hi Duệ thật đảm đang, về sau nhất định sẽ rất biết thương vợ.”

Lục Hi Duệ dường như nghe hiểu cái gì đó, đỏ mặt đi tới sau lưng Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều cười hì hì, véo má của Hi Duệ: “Con trai của mẹ của dĩ nhiên là phải thương vợ rồi.”

Mặt Lục Hi Duệ đỏ lên: “Không có đâu!”

Lục Hi Duệ: “Chối làm gì, thương vợ có gì xấu sao?”

Lục Hi Duệ nghẹn không nói lại được, sau đó ánh mắt cậu sáng lên khi thấy Lục Nguyên Đông cách đó không xa đang đi tới: “Anh Nguyên Đông.”

Lục Nguyên Đông cũng ngứa tay gói hai viên sủi cảo, lúc đi ra gặp chú ba Lục Cảnh Thành. Lục Cảnh Thành gật đầu với anh, mặt Lục Nguyên Đông lại tỏ vẻ chế giễu. Lục Cảnh Thành không hề có chút lúng túng nào, nhưng nếu như Lục Nguyên Đông đã biết thì ông ta vẫn nên giải thích một câu: “Nguyên Đông, chú quả thực từng theo đuổi cô Vương, nhưng khi đó cô ấy cũng không đồng ý.”

Lục Nguyên Đông dừng bước, nhìn về phía Lục Cảnh Thành: “Chú ba, thím ba rất yêu chú.”

“Yêu, cô ta không phải yêu, mà là ép.” Sắc mặt Lục Cảnh Thành trở nên rất khó coi. Một lát sau, ông ta nói, “Cô ta đúng là một người phụ nữ đáng sợ, nếu cô ta có một nửa tính cách của vợ Lục Cảnh Diệu thì cũng sẽ không đến mức….”

Lục Nguyên Đông ra tay đánh Lục Cảnh Thành. Đêm 30 trên mặt Lục Cảnh Thành có vết máu, khoé miệng Lục Nguyên Đông cũng rách chút ít. Lúc quay về Lục trạch anh giải thích với mọi người rằng: “Con và chú ba ngã xe.”

Trương Kỳ đương nhiên không tin, lúc thoa thuốc cho Lục Cảnh Thành bèn liếc nhìn Lục Nguyên Đông: “Ông cụ mất rồi, cái nhà này càng ngày càng chẳng còn tý tôn ti trật tự nào.”

Lục Nguyên Đông đứng dậy về phòng. Đến tối Lục Hi Duệ lại tới tìm anh, mặc quần áo mới, còn mang theo một cái nón len màu da cam, cầm trong tay một hộp pháo: “Anh, ra ngoài chơi đốt pháo đi.”

Lục Nguyên Đông gọi Lục Hi Duệ lại, sau đó lấy quà từ Tây Bắc ra cho cậu: “Tặng em, quà năm mới đấy.”

Lục Hi Duệ nhận quà chưa bao giờ biết chùn tay. Cậu vui vẻ bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn còn có một phần quà tặng, làm bộ nghi ngờ hỏi: “Còn một phần nữa kìa, anh Nguyên Đông muốn tặng cho ai vậy, có thể cho em xem không?”

Lục Nguyên Đông cười, cố ý không cho Lục Hi Duệ nhìn: “Cho em trai hoặc em gái.”

Lục Hi Duệ suy nghĩ một chút: “Vậy để em nhận thay cho, cũng không biết khi nào mẹ mới sinh em bé nữa, em sợ anh Nguyên Đông không chờ nổi.”

“Em quan tâm anh quá nhỉ.” Lục Nguyên Đông vò vò tóc Lục Hi Duệ, sau đó cầm một phần quà tặng khác đưa cho cậu, “Cho em này.”

Lục Nguyên Đông mang từ Tây Bắc về hai miếng ngọc hòa điền [1'>. Lục Hi Duệ đặt hai miếng ngọc vào trong ngăn kéo của mình, một miếng là của cậu, một miếng là của em trai hoặc em gái.

[1'> Ngọc Hoà Điền (和田玉): là một loại nhuyễn ngọc, thường được gọi là Chân ngọc, xuất hiện chủ yếu ở vùng Tân Cương.

Rốt cuộc là em trai hay là em gái vậy, Lục Hi Duệ nhíu hàng lông mày nhỏ. Sau đó cậu bò dậy gọi điện thoại cho Nhan Thư Đông chúc tết. Nhan Thư Đông không có điện thoại di động, cho nên Lục Hi Duệ gọi điện thoại nhà cậu ấy.

Người nghe điện thoại là một người phụ nữ trẻ tuổi, Nhan Thư Đông nói đó là mẹ kế của cậu ấy, thật đáng thương. Lục Hi Duệ nói với người phụ nữ trẻ tuổi kia: “Chào cô, con là bạn học của Nhan Thư Đông, con có thể nói chuyện với cậu ấy không?”

“Đợi chút.” Cô ta nói.

Sau đó có lẽ là qua mấy phút, giọng của Nhan Thư Đông từ trong điện thoại truyền tới: “Hi Duệ.”

“Thư Đông, năm mới vui vẻ.”

“Năm mới vui vẻ.”

“Ra ngoài chơi không?”

“Không, bị ba giam