Disneyland 1972 Love the old s
Kén Cá Chọn Canh

Kén Cá Chọn Canh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328962

Bình chọn: 7.00/10/896 lượt.

uả lại

rất thích. Trước kia mỗi sáng Chủ nhật họ thường dùng để ngủ nướng và

làm chuyện đó. Sau khi làm tình Quả Quả thường kêu đói bụng, không đợi

được đến khi mua đồ ăn hoặc đi ra ngoài ăn, cô liền mặc áo sơ mi của anh đứng dậy nấu mỳ ăn. Lần nào cô cũng cố tình quan tâm hỏi anh: "Anh Lục, anh có muốn ăn không, thêm chân giò hun vào sẽ rất ngon đó." Lần nào

anh cũng bảo không muốn, nhưng thấy Quả Quả ăn ngon như vậy, anh cũng sẽ ăn vài miếng trong bát của cô.

"Thật khó ăn, thay quần áo đi anh dẫn em ra ngoài ăn."

Sau đó Quả Quả lập tức để bát mỳ ăn liền xuống: "Em chỉ chờ mỗi câu này của anh thôi."

....

Lục Lục ăn hết sạch cả mỳ lẫn nước Anh đột nhiên cảm thấy mùi vị của mỳ

ăn liền thật ra cũng rất được. Anh quay trở lại phòng bếp, lục từ thùng

rác bao mì ăn liền lúc nãy nhìn nhãn hiệu. Thì ra Quả Quả hay ăn mỳ hãng này....

Lát sau có vài người bạn học gọi anh đến gặp mặt, Lục Lục trực tiếp tắt máy.

Đầu anh đau, cổ họng cũng đau, toàn thân mệt mỏi rã rời, giống triệu

chứng của bệnh cảm vậy. Nhưng nghe nói ai thất tình cũng đều sẽ bị cảm.

Lục Lục bi thương xoa trán, anh thật sự không muốn thừa nhận, nguyên

nhân thật sự khiến anh khó chịu là vì anh thất tình.

....

Từ sau khi quay trở về từ thành phố S, Lục Lục đã đi tìm Quả Quả rất

nhiều lần. Tất cả người quen Quả Quả đều nói cô đã đi rồi, nhưng theo

cảm giác của Lục Lục Quả Quả không đi đâu cả, thậm chí mỗi lần ra ngoài

anh nhìn ai trên đường cũng thấy giống Quả Quả.

Nhưng cũng chỉ là "Giống" mà thôi. Ví dụ như ngày hôm qua Lục Lục nhìn

nhầm một vấm vải che màu đỏ thành Quả Quả vậy, sau khi đến gần mới thấy

đó là một tấm vải nhung che đàn cello mà thôi.

Trước kia Quả Quả cũng thường trốn đi, cho nên lúc chia tay Lục Lục

nghĩ: Thật ra chia tay cũng rất tốt, sau khi chia tay anh cũng không cần lo lắng mỗi khi cô bỏ đi nữa, bởi vì anh và cô không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi. Lúc ở bên nhau, anh chỉ giống như người giám hộ của cô mà

thôi. Nhưng sau khi chia tay, cứ nghĩ tới chuyện sẽ có một người đàn ông khác thay thế vị trí của anh, đầu Lục Lục lại bắt đầu đau như búa bổ.

Lúc ấy đầu óc của anh chắc là bị nhét mỡ heo rồi, ai nói hai người không còn quan hệ sẽ không lo lắng cho nhau nữa.

Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lục Lục lo lắng cho một người. Cảm giác lo lắng hòa với nhớ nhung, nhưng điều duy nhất anh có thể làm

lúc này lại chỉ là tưởng niệm. Cảm giác ấy như thế nào ấy à? Nó giống

như trong cơ thể có một dây thần kinh lúc nào cũng điều khiển tất cả cảm xúc của anh: Cô sống có tốt không? Cô có bạn trai mới chưa? Cô có nhớ

anh không?

Edinburgh là một thành phố cổ sương mù nổi tiếng của Anh quốc. Lục Lục

vốn cho rằng mùa đông đi qua thì thời tiết sẽ tốt hơn một chút, kết quả

dự báo thời lại nói do chịu ảnh hưởng của không khí lạnh ven biển, cho

nên mấy ngày nữa thời tiết đều xấu, nhiều sương mù.

Đi trên con đường nhỏ ven rừng trong trường mà tầm nhìn không đến 50

mét. Không chỉ có đại học Edinburgh, mà toàn bộ Edinburgh đều bị bao phủ trong sương mù đầu xuân. Toà thành to lớn, tháp nhọn cao vút, núi lửa

tắt lạnh lẽo, những ngọn đồi trùng điệp, tất cả đều chìm trong sương mù

dày đặc, nửa ẩn nửa hiện chỉ lộ ra hình dáng mơ hồ.

Lúc từ thư viện đi ra, có một cô nàng theo đuổi Lục Lục cảm khái với

anh: "Mấy ngày nay Edinburgh đẹp như thành phố trên mây vậy."

Đẹp cái gì, Lục Lục bị loại thời tiết quỷ quái này hành hạ cho sắp nổ tung rồi đây này.

Lục Lục vẫn được người ta theo đuôi không ngừng, chỉ có điều không khua

chiêng gióng trống giống như Quả Quả, không làm cho trái tim anh nhộn

nhạo, cũng không bởi vì một câu thích của cô mà cảm thấy cả thế giới trở nên đáng yêu sáng ngời.

Cuối cùng Lục Lục vẫn không nỡ về nước, anh lùi thời gian tốt nghiệp,

thành công xin được một hạng mục, cùng người bạn học Hắc Long Giang kia

tham gia một cuộc thi mô phỏng buôn bán về hàng hóa thay thế tiền bạc.

Vì anh lùi ngày về nước, Lục Hoà Thước đã mắng anh qua điện thoại một

trận. Nhưng Lục Lục còn nóng nảy hơn, không thèm nói gì liền cúp điện

thoại. Sau đó Lục Hoà Thước đóng băng thẻ tín dụng của anh.

Lục Lục cũng không sợ thẻ tín dụng bị đóng băng, bởi vì đến tuần sau Lục lão phu nhân đã chuyển cho anh một khoản tiền.

Dù thế nào Lục Lục cũng vẫn sống sung sướng, anh cũng chưa bao giờ phải

chịu nỗi khổ của học sinh đi du học, tính tình anh lại lạnh nhạt, đi du

học bên cũng không nhớ nhà là bao. Thậm chí nếu như anh muốn, anh có thể lập tức tìm một cô gái tốt hơn để yêu đương tiếp, nhưng Lục Lục lại lựa chọn phương thức tự làm khổ mình này. Anh lựa chọn ngày ngày nhớ nhung

Quả Quả, anh tin chắc rằng mình có thể gặp lại Quả Quả một lần nữa.

Quả nhiên vận khí của Lục Lục không tệ.

Lục Lục thật sự gặp lại Quả Quả. Đó là khi anh đi trên đường cùng khách hàng bàn bạc một hạng mục hợp tác.

Tháng sáu, một ngày nắng hiếm có, Lục Lục đi từ Haddington về. Anh đi

ngang qua một con đường lát đá, phía sau con đường là một tu viện bị bỏ

hoang, bên ngoài có một đám người đang sửa chữa lại bờ tường.

Thật ra Lục Lục và Quả Q