
ưới, sống mũi cao thẳng,
cái cằm khêu gợi, đường cong cơ thể quyến rũ.
Hiện giờ Lục Cảnh
Diệu vẫn chưa cởi bộ đồ Tây màu đen trên người, cổ áo màu trắng để mở
hai cúc, cô cúi đầu xuống là có thể thấy được xương quai xanh tuyệt đẹp của anh. Dưới xương quai xanh cơ ngực rắn chắc, để lộ sức mạnh ẩn giấu
của người đàn ông.
Không phải cô khen người đàn ông của mình,
nhưng Lục Cảnh Diệu quả thật rất khỏe. Bây giờ cô nặng hơn 55 kg mà anh
vẫn có thể ôm cô dễ dàng như vậy.
Lục Cảnh Diệu ôm Tần Dư Kiều
tới giường rồi thả cô xuống, chiếc nệm mềm mại vô cùng đàn hồi. Khi Lục
Cảnh Diệu bao trùm lên cơ thể cô, chiếc nệm lõm xuống, phát ra một tiếng kẽo kẹt. Khi Lục Cảnh Diệu kéo quần áo Tần Dư Kiều lên qua khỏi đầu, lò xo trên giường lại càng phát ra tiếng lớn hơn nữa, kẽo cà kẽo kẹt. Tần
Dư Kiều nghe thấy vậy mà trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không được, tiếng quá lớn." Tần Dư Kiều đẩy Lục Cảnh Diệu ra.
"Cái chỗ tồi tàn này." Lục Cảnh Diệu vừa nói xong thì bàn tay đã luồn vào
trong quần lót của Tần Dư Kiều, nói với giọng điệu cầu xin, mục đích cầu hoan rất rõ ràng, "Kiều Kiều, thương xót anh đi mà, người anh sắp nổ
tung rồi đây này."
Sự "nổ tung" của Lục Cảnh Diệu khiến Tần Dư
Kiều vừa giận vừa hờn, khiến cô có cảm giác mình chỉ là công cụ XX của
anh vậy. Nhất thời trong lòng cực kỳ khó chịu, nghiêm mặt không thèm để ý đến Lục Cảnh Diệu .
Có lúc phụ nữ lên cơn mà không phân biệt
thời gian địa điểm, nhưng đàn ông thì sao? Vẫn phải nhỏ nhẹ dụ dỗ. Đôi
khi Lục Cảnh Diệu cảm thấy trước mặt Tần Dư Kiều, anh trở nên không còn
nguyên tắc lí lẽ gì cả. Nhưng trước mặt người phụ nữ mình yêu còn phải
bày đặt nguyên tắc, như vậy còn có thể là đàn ông sao?
Có lúc anh cảm thấy đây mới chính là tình yêu đích thực của mình, đây chính là
cuộc hôn nhân của mình, anh nên sớm thương yêu Tần Dư Kiều như vậy mới
phải, nếu không anh sẽ thấy toàn thân khó chịu. Dục vọng phía dưới cũng
tương tự, nếu không thể hiện tình yêu của mình với cô thì anh sẽ phải
nhịn đến mức hỏng người mất.
"Kiều Kiều, đừng như vậy, lâu lắm
rồi chúng ta chưa làm, em thử tính đi, mấy ngày rồi?" Lục Cảnh Diệu nhất quyết không buông tha, anh nóng vội cầm bàn tay Tần Dư Kiều đặt lên
quần mình, nơi đó đã sớm cứng rắn như sắt, nóng bỏng đến mức khiến mặt
Tần Dư Kiều ửng đỏ, nhưng cô vẫn liều chết. Mặc dù trong lòng hơi muốn,
nhưng cô vẫn không muốn nói gì, thậm chí còn trừng mắt tỏ vẻ vô hại
thuần khiết.
Lục Cảnh Diệu mặc kệ, cực kì vô lại hà hơi vào tai
Tần Dư Kiều, sau đó bắt đầu lột áo cô gặm cắn cô, miệng không ngừng thốt ra mấy lời hạ lưu: "Kiều Kiều, em còn nói không muốn, chắc chắn phía
dưới của em cũng ướt rồi." Nói xong còn địhn đưa tay xuống kiểm nghiệm,
Tần Dư Kiều vội vàng kẹp hai chân lại, cũng vì vậy mà cũng kẹp chặt bàn
tay đang định đi xuống dưới của Lục Cảnh Diệu luôn.
"Kẹp chặt
thật đấy." Giọng Lục Cảnh Diệu càng lúc càng khàn, nhưng ý cười trên mặt không hề giảm, trên trán đổ đầy mồ hôi. Bàn tay bị Tần Dư Kiều kẹp giữa hai chân xấu xa tiến vào bên trong, khiến Tần Dư Kiều phải lập tức
buông hai chân ra. Đúng là gãi đúng chỗ ngứa, chờ Tần Dư Kiều mở hai
chân ra, Lục Cảnh Diệu liền kéo quần lót và quần ngủ của cô xuống.
Tần Dư Kiều có cảm giác mình cực kì đáng thương, oán trách: "Lục Cảnh Diệu, anh không tôn trọng em."
Lúc đàn ông tinh trùng lên não thì suy nghĩ rất đơn giản. Lục Cảnh Diệu
buồn bực, người yêu và người yêu làm chuyện giữa người yêu còn phải kéo
cái thứ tôn trọng vào làm gì? Nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn ôm Tần Dư Kiều vào lòng, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Không phải nữ thí chủ đã đồng ý song tu với bản tọa rồi sao? Chẳng lẽ nàng cảm thấy bản tọa là người xấu.... Nữ thí chủ xin yên tâm, bản tọa là người tốt, bây giờ cũng đang làm chuyện tốt.
Nếu làm chuyện này xong, không chỉ có pháp lực của bản toạ tăng lên mà
còn có thể giúp nữ thí chủ hàng yêu trừ ma, nữ thí chủ còn cảm thấy rất
thoải mái nữa."
Tần Dư Kiều thật sự cảm thấy rất xấu hổ, nhưng
những lời nói lưu mạnh của Lục Cảnh Diệu cứ đâm trúng trái tim của cô,
ngước đôi mắt long lanh lên hỏi: "Thật sự thoải mái sao?"
"Dĩ
nhiên, công lực của bản đạo rất cao, nhất định sẽ làm nữ thí chủ hài
lòng." Lục Cảnh Diệu nói xong, không dằn nổi nữa mà cởi sạch quần áo của mình. Không nói hai lời, kề sát thứ hệt bàn ủi vào phía dưới của Tần Dư Kiều, cọ cọ: "Cảm thấ ythế nào?"
Tần Dư Kiều liều mạng nói một câu: "Không có cảm giác gì cả."
Lục Cảnh Diệu khó chịu, vừa chống người lên vừa vội vã đưa đầu của vật kia
vào. Cảm giác chênh vênh này khiến Tần Dư Kiều sắp chịu không nổi, ôm
ngang lưng Lục Cảnh Diệu, nũng nịu: "Nhanh lên một chút...."
Chính xác là Tần Dư Kiều muốn mau chóng kết thúc, sau đó nhân lúc đêm khuya
trở về phòng. Nhưng Lục Cảnh Diệu lại không muốn mau chóng kết thúc như
vậy, anh biết tâm tư của Tần Dư Kiều nhưng không hề muốn chuyện này qua
loa. Nếu như có thể, anh chỉ mong có thể vùi trong cơ thể Tần Dư Kiều
suốt đêm.
Thời điểm xuân sắc mà đôi bên mâu thuẫn thật sự rất ảnh hưởng đến cảm thụ. Một người nóng vội, một người chậm