
Duệ vẫn cố kiềm nén, bởi vì chị Dư Kiều là người tốt. Chị ấy rất thích Duệ Duệ
mà, làm sao có thể.... không cần nó..... như "người mẹ đáng ghét" trong
lòng nó được?
"Chị Dư Kiều.... chị.... đừng đùa em...." Lục Hi
Duệ đưa tay ra định lau nước mắt cho Tần Dư Kiều, nhưng bàn tay nhỏ bé
đưa ra giữa không trung liền dừng lại. Nó nhìn khuôn mặt đong đầy nước
mắt của Tần Dư Kiều, sau đó hàm trên hàm dưới của nó bắt đầu va vào
nhau, không thể nói lưu loát được.
Tuy Lục Hi Duệ nói Tần Dư Kiều đang đùa nó, nhưng nó tin lời Tần Dư Kiều nói, bởi vì tin như thế nên
đôi mắt nó ngập tràn nước mắt, miệng bắt đầu run lên, toàn thân cũng
không ngừng run rẩy. Bờ vai nhỏ bé gồng lên rồi run run, lồng ngực nhỏ
bé phập phồng. Nó cố gắng hết sức kiềm chế không để mình khóc to lên.
Đứa trẻ này có vẻ như đang hoảng sợ, thật ra nó cảm thấy uất ức và khó chịu.
Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ qua đôi mắt ướt nhoè, rất muốn ôm nó vào trong
lòng, ôm thật chặt. Nhưng giây tiếp theo Hi Duệ đã xuống khỏi chân cô,
cắn môi đứng trước cô.
Tần Dư Kiều biết Hi Duệ đã tin lời cô. Cậu nhóc này thông minh lại nhạy cảm, nên cô cũng không cần nhiều lời.
"Duệ Duệ...." Tần Dư Kiều nhìn Hi Duệ với vẻ cầu xin. Cô cầu xin sự tha thứ
của Hi Duệ, nhưng cô không biết phải mở miệng nói lời xin lỗi thế nào.
Cô có thể nói gì được đây? Không phải mẹ cố ý quên con ư? Dù không phải
cố ý, nhưng cô cũng đã quên con của mình. Cô đã để Hi Duệ không được
hưởng tình thương của mẹ suốt bảy năm, khiến Duệ Duệ trở nên ác cảm với
từ mẹ này.
"Những con mèo xung quanh đều có mẹ, chỉ có Tiểu Hắc
Miêu là không có. Tiểu Hắc Miêu rất đau lòng, cũng rất tức giận, nó
không biết tại sao mẹ mình lại nhẫn tâm không cần mình. Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn muốn có mẹ, muốn biết mẹ có dáng vẻ ra sao, muốn nghe giọng nói của mẹ, cũng muốn được mẹ cho ăn cá như những con mèo khác, cho nên nó muốn đi tìm mẹ.... Nhưng mẹ mèo trắng thì sao? Chắc chắn nó là mèo
mẹ kém cỏi tệ hại nhất trên thế giới. Nó không biết trên thế giới có một con mèo đen không có mẹ đang nghĩ đến nó, đang tìm nó, nhưng nó lại
quên Tiểu Hắc Miêu .... Tiểu Hắc Miêu đáng yêu như vậy, hiểu chuyện lại
thông minh như vậy, sao mèo mẹ trắng lại quên Tiểu Hắc Miêu được
chứ...." Nói đến đây, Tần Dư Kiều đã hoàn toàn mất khống chế, bụm mặt
khóc nấc lên. Cô rất muốn khóc cho thoải mái, nhưng cô không dám khóc
quá lâu, bởi vì cô muốn nhìn thấy khuôn mắt của Hi Duệ, ghi nhớ vẻ mặt
của nó, dù ánh mắt của nó chỉ còn sự chán ghét.
Nghe Tần Dư Kiều
nói đến chuyện của Tiểu Hắc Miêu, Hi Duệ cũng khóc. Cái mũi nhỏ sụt sịt, khuôn mặt nhỏ nhắn chan chứa nước mắt trong suốt, giọt nước mắt cỡ hạt
đậu lấp lánh dưới ánh sáng đèn chùm.
"Duệ Duệ, bây giờ chị Dư
Kiều hỏi em.... Em cảm thấy sau khi Tiểu Hắc Miêu tìm được mẹ, Tiểu Hắc
Miêu có tha thứ cho mẹ mèo trắng không? Có tha thứ cho mèo mẹ kém cỏi
nhất, tệ hại nhất trên thế giới không...." Tần Dư Kiều đã khóc không
thành tiếng, sau đó cô cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình.
Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều với ánh mắt âm trầm, khẽ hé miệng, cố gắng
để giọng điệu của mình nhẹ nhàng hơn chút: "Kiều Kiều, đừng như vậy, sao Duệ Duệ có thể giận em được...." Thật ra thì người Duệ Duệ nên giận là
anh.
Tần Dư Kiều đưa tay che miệng mình, sợ mình không chịu nổi
sẽ òa khóc. Sau đó cô nghe thấy khóc thút thít rất nhỏ của Hi Duệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Duệ đã trắng bệch, nước mắt nước mũi tèm nhem. Rồi
nó tự dùng tay áo lau sạch, nhưng không kiềm chế được mà nức nở, hơn nữa tiếng khóc càng lúc càng lớn, khóc đến mức thở không ra hơi, tựa như
cậu bé rất tủi thân vậy.
Lúc này Lục Cảnh Diệu cũng rất rối bời,
không biết an ủi Tần Dư Kiều thế nào, chỉ có thể đến bên cạnh con trai,
ngồi xuống đặt tay trên vai Hi Duệ: "Duệ Duệ, chị Dư Kiều chính là mẹ
của con, mẹ ruột của con.... Con không thích sao?"
Lục Hi Duệ khẽ quay đầu, tiếp tục đưa tay lau những giọt nước mắt không ngừng tràn mi, nhưng lau thế nào cũng cũng không hết. Bờ vai nhỏ bé vẫn run rẩy, không thể dừng lại được.
Lục Cảnh Diệu xoay người tới chỗ bàn lấy một
tờ giấy cho Hi Duệ, để Hi Duệ lau nước mắt nước mũi: "Duệ Duệ, con có
thấy không, chị Dư Kiều của con..... mẹ của con cũng rất đau lòng và khổ sở. Thật sự là mẹ con không cố ý quên con, cho nên con hãy đến bên mẹ,
nói với mẹ đừng khóc nữa, có được không? Nếu mẹ con cứ khóc mãi, mắt sẽ
sưng lên, sau đó trở nên xấu xí, Duệ Duệ sẽ không thích mẹ nữa...." Lục
Cảnh Diệu nói xong, nắm lấy bàn tay phải của Hi Duệ, thả một xấp khăn
giấy vào tay nó.
"Đưa cho mẹ con lau nước mắt đi."
Hi Duệ vẫn bất động, Lục Cảnh Diệu lại đẩy nó: "Chẳng lẽ bây giờ Hi Duệ không muốn có mẹ sao?"
Hi Duệ mới vừa lau khô nước mắt lại bắt đầu rơi lệ, sau đó nó bước đi, đưa khăn giấy trên tay cho Tần Dư Kiều. Nhưng cái miệng nhỏ của nó dù mấp
máy vẫn không nói nên lời.
Tần Dư Kiều cảm thấy ngực mình đang
đến mức run rẩy, máu toàn thân dâng trào, sau đó xộc thẳng vào tim. Cô
không cầm lấy khăn giấy Hi Duệ đưa cho mình, mà vòng tay ôm Hi Duệ vào
lòng, đầu tựa vào vai