
hông nói ra thì làm sao mà giải quyết?
- Tôi chính là kẻ suýt làm anh bị đánh chết đó. Là tôi đã yêu cầu Ken làm như
thế đó. Được chưa? Tôi tốt với anh sau khi anh bị tai nạn thì cũng vì như thế
đó được chưa? Tôi rất nguy hiểm.
- Là cô à?
- Giờ thì anh đã rõ rồi đúng không? Dừng lại ở đây đi! Tôi không muốn anh hi
vọng nhiều và thất vọng cũng nhiều. Quên tôi đi!
- Tôi có thể tha thứ... Đã nói tôi không quan trọng quá khứ mà.
- Nhưng tôi và anh cũng không hợp nhau. Anh chỉ là một ký giả quèn, 1 tháng
lương của anh đủ cho tôi vui được trong bao lâu chứ? Anh chẳng có gì? Lãng mạn
không, tiền bạc không, anh chả có gì nên tôi cũng chả nghĩ gì về anh nhiều cả.
Anh biết không?
- Thật không ngờ... cô lại có thể giả vờ giỏi đến như vậy. Lại còn khinh khi
người. Tôi quả thực nhìn lầm người rồi! Sai lầm lớn nhất của tôi là có tình cảm
với một người xem trọng vật chất như cô. Xin lỗi, coi như tôi chưa nói gì đi
nhé!
Vương Khang quăng bó hoa xuống đất rồi nhấn ga chạy thẳng. Nhã Trúc chảy hai
hàng nước mắt nhìn theo, cô uất ức chạy vào nhà mà không nói gì cả. Lúc chạy
đến cầu thang còn va phải Thanh Nhi. Trông thấy Nhã Trúc mặt mũi lem luốc, nước
mắt chảy dài, Thanh Nhi nói:
- Sao vậy Trúc? Có chuyện gì vậy em?
- Chị dang ra đi. Không muốn nói chuyện với chị.
- Trúc, cẩn thận đấy.
Ông Minh bước ra vì nghe tiếng ồn. Thấy Thanh Nhi bị xô ngã, ông giật mình:
- Chuyện gì thế?
- Anh xem Nhã Trúc thế nào. Hình như nó khóc.
- Em về phòng nghỉ đi. Không biết giữ gìn gì cả.
- Không sao mà.
Nhã Trúc khóc nức nở, một tình yêu chuẩn bị chớm nở cô đã chủ động gạt bỏ nó.
Vương Khang cũng bỏ đi trong uất nghẹn, anh suýt nữa đã va xe vào container
chạy với tốc độ kinh hoàng. Vương Khang biết mình đã thất bại thật sự. Lần đầu
tỏ tình và thất bại một cách ê chề, lại còn bị hạ nhục. Lòng tự trọng của một
đứa con trai đã bị tan biến hoàn toàn. Vương Khang đứng giữa đường, đột ngột
hét to:
- Tôi hận tất cả con gái giàu sang!!!!!!
Thư đứng trước một cổng làng cổ kính ở Đường Lâm - Ba Vì. Vốn là
người Hà Nội nhưng Thư có cả một tuổi thơ nhiều kỷ niệm vui lắm kỷ niệm buồn
tại vùng đất ngoại thành cổ kính này. Nằm cách xa thành phố nhộn nhịp Hà Nội,
tuổi thơ bên gốc đa, những bức tường gạch ngói cổ, con đường rợp bóng cây, vàng
rợp cả một vùng vào mùa gặt. Tuổi thơ là vậy đó, êm đềm, đẹp, nhưng hơi buồn.
Thư đang đi bộ dọc theo con đường để trở về căn nhà của cô gắn bó từ lúc mẹ cô
bước thêm bước nữa.
Vốn được sinh ra ở thủ đô đất chật người đông, vài tuổi đầu, Thư đã không còn
ba. Mẹ cô chỉ có duy nhất mình cô và ngoài cô ra thì bà cũng chẳng còn gì với
đồng lương nhà nước, bà đã quay về quê mình và kết duyên cùng một người đàn ông
cùng làng. Vùng đất Đường Lâm quả thực là một nơi xứng đáng để du sơn ngoạn
thủy, nhưng những ngày tháng còn nhỏ của Minh Thư, cô phải chứng kiến bằng đôi
mắt của đứa trẻ trước cảnh ba mẹ cãi nhau, những trận đánh nhau quyết liệt và
cô luôn phải là người bôi thuốc cho mẹ, cuộc sống khó khăn, kinh tế gia đình
không đủ trang trải buộc cả hai luôn trong tình thế căng thẳng, đối đầu nhau về
lí tưởng. Dù ông ta chưa bao giờ ngược đãi Thư nhưng trong một lần say xỉn, Thư
suýt đã bị ông làm nhục. Từ đó cô bỏ nhà đi hẳn lên Hà Nội tá túc nơi ký túc xá
của trường, chỉ liên lạc với mẹ qua thư từ và những lần bà lặn lội ra thủ đô
tìm thăm. Với một sức học vượt bậc, Thư thừa khả năng nhận học bổng trang trải
việc học hành và sinh sống. Tính đến nay, cô đã bỏ nhà đi 8 năm rồi. Khoảng
thời gian về thăm nhà chưa qua 24 tiếng, số lần chưa đầy 10 ngón tay...
Dòng suy nghĩ ngừng lại, Thư dừng lại trước ngôi nhà cuối làng, trông nó mỗi
lúc một cổ kính hơn, và dĩ nhiên là ngày càng ọp ẹp. Một người đàn ông bước ra,
trông ốm yếu và khá bệnh hoạn giương đôi mắt nhăn nheo nhìn Thư:
- Minh Thư, là con phải không?
Minh Thư lạnh lùng nhìn người đàn ông đó, nói cụt ngủn:
- Mẹ tôi đâu?
- Mẹ con đang ở sau nhà. Con vào nhà ngồi xơi nước, đi đường chắc mệt lắm hả
con? Mẹ con nhớ con lắm đấy!
- Đừng có giả nhân giả nghĩa, ông quan tâm đến mẹ tôi bao nhiêu cơ chứ.
Thái độ khó chịu của Minh Thư làm người đàn ông chững lại, thôi niềm nở nữa.
Minh Thư ra phía sau nhà, đã bao nhiêu năm rồi mà căn nhà này chẳng có thay đổi
gì. Cô cũng thật vô tâm, một mình hưởng thụ với những xa hoa mà quên mất mình
còn người mẹ này. Bà vẫn cặm cụi tưới từng luống rau xanh, bên kia là đàn gà
kêu ríu rít vì đói. Thư chỉ đứng nhìn, cô suýt rơi nước mắt khi mẹ cô vẫn cực
nhọc như ngày nào. Bà quay lại nhìn, rơi cả thùng xách nước:
- Cái Thư, là con phải không?
Minh Thư mím môi, cô chỉ đứng yên để bà chạy lại và ôm chặt Minh Thư. Thư nói
lí nhí:
- Con về thăm mẹ...
- Mẹ nhớ con lắm. Sao lâu rồi con không về với mẹ?
- Con... con bận ạ!
- Xem nào, tội nghiệp con gái tôi, sao con gầy thế kia? Ăn uống qua quýt lắm hở
con?
Thư chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hai mẹ con dìu nhau vào nhà, bà nói:
- Có con về mẹ mừng lắm, hôm nay mẹ phải thịt con gà mái tơ đãi con nhá!
- Ăn