
ôi nói điều đó để làm gì không?
Đàm Phúc lắc đầu, Ánh Tuyết thấp giọng:
- Đến lúc chúng ta phải quay về rồi. Không những tôi mà còn anh nữa, phải chăm
chỉ làm việc để tạo lại vị thế của một đại luật sư cãi có tiếng chứ. Không định
vì vụ án đó mà bỏ nghề luôn chứ.
- Ừ. Chúng ta đi cũng khá lâu rồi.
Vương Khang hôm nay được nhận giải thưởng “cây bút vàng” dành
cho những biên tập viên năng nổ và có tiến bộ trong công việc. Khang hãnh diện
lắm, giờ đây anh không còn là một anh chàng công tử bột như một năm trước đây,
lúc mới vào làm việc. Với thành tích liên tiếp thế này, hẳn Vương Khang sẽ có
một vị trí cao trong tương lai. Anh có khá nhiều mối quan hệ tốt đẹp với những
nữ đồng nghiệp trong tòa soạn, nhưng Khang đang tạm hài lòng với cuộc sống của
mình. Một tình yêu có hy vọng được nuôi lớn từ hoài bão, phần nào thể hiện cho
gia đình thấy chọn nghiệp viết báo không hẳn là một lựa chọn tệ hại.
Minh Thư đang làm việc, cô thường là người về sau cùng. Phải nói
một người có năng lực làm việc như Minh Thư lại yên vị ở vị trí như thế này thì
khá là lãng phí. Nhưng cô không cam tâm bỏ đi, như thế cứ giống như cô đang sợ.
Hơn nữa, cô quyết phải giành lại và hơn nữa còn phải tìm lại nguyên nhân cô
buộc phải vắng mặt ngày bầu chọn. Đang tập trung làm việc, chuông điện thoại
reo. Mắt Thư vẫn dán chặt vào mấy bản thảo:
- Alô.
-...
- Alô...
- Mama...mama
- Ôi, Kimi. Con trai của mẹ đang gọi mẹ sao? Gọi nữa đi con.
- Mama...
Minh Thư hạnh phúc đến phát khóc, hai mắt cô ươn ướt khi nghe
tiếng gọi đầu tiên của cậu con trai cưng. Giọng Kỳ Tuấn cười giòn giã:
- Em đang khóc đấy à?
- Anh phát hiện ra điều thú vị này hả?
- Ừ. Con nó gọi em đầu tiên đấy. Phải cưng nó nhiều vào nhé.
- Anh đang ghen phải không?
- Quấn quýt với anh suốt ngày mà lại gọi mẹ trước.
- Con trai cưng của em mà.
- Về nhà nhanh nhé!
- Lát gặp.
Một lúc sau, tình cờ Minh Thư và Phương Dung cùng bước vào chung
một thang máy. Thư quá nôn nóng gặp cậu con trai cưng để tận tai nghe được cậu
bé nói nên không thể chờ một lượt khác. Phương Dung tỏ vẻ khinh miệt:
- Một gia đình hạnh phúc đó à!
- Nếu chị có một đứa trẻ, cô không biết cô sẽ hạnh phúc thế nào khi nó gọi cô
tiếng “mẹ” đâu.
Phương Dung mặt đỏ bừng vì tức giận, tâm trạng hạnh phúc của
Minh Thư làm cô quên mất đấy là điều Phương Dung đã từng rất đau, mà lại liên
quan tới Trương Gia Hòa. Phương Dung như muốn giết người, giọng cô hầm hầm:
- Đứa trẻ của tôi đã gián tiếp bị cô giết đấy.
- Sao chị lại độc mồm độc miệng như vậy?
- Tôi chẳng nói sai đâu. Cô rất thông minh và tinh vi, nhưng cô chỉ là một tay
thiện xạ ở ngoài sáng. Trong bóng tối, cô hoàn toàn không biết được vị trí của
mình, không xác định được lí trí của mình và cô không biết mình đang tin vào ai
đâu. Con nai vàng của bình minh, con hồ ly của bóng đêm ạ!
- Sao chị luôn muốn xô đổ hạnh phúc của tôi thế? Tôi đã nói tôi không liên quan
đến cái chết của Trương Gia Hòa. Tôi có gặp anh ấy trên cầu đêm đó nhưng tôi
không hề đẩy anh ấy xuống. Tôi đã bỏ đi vì nghĩ rằng anh ấy say xỉn, một người
như Trương Gia Hòa thì làm sao có thể nhảy xuống dưới được. Những chứng cứ cảnh
sát thu thập, đó chỉ là những tin nhắn bông đùa. Chị nghĩ đó là thật à?
- Tôi không nghe bất cứ lời biện minh nào từ cô đâu. Nhưng nghe này, hãy tự
vững bước trên đôi chân của mình, đừng bao giờ tin vào đàn ông với lời hứa sẽ
là điểm tựa vững chắc. Tin tôi đi, bức tường vững chắc mà cô luôn muốn dựa vào
kia sắp sụp đổ rồi.
- Giữa chúng tôi chẳng có gì có thể sứt mẻ đâu. Chúng tôi là một gia đình hạnh
phúc.
- Cô tin chắc điều đó ư? Một điều quá viễn vong. Gã trai ấy không bao giờ làm
điều gì trái với tính cách của mình mà không có lí do. Anh ta có được mọi sự
ủng hộ nhưng anh ta không ngồi vào cái ghế nóng đơn giản vì anh ta không thích.
Cô không hề nghĩ đến tại sao một người như anh ta lại hoàn toàn muốn từ bỏ cuộc
sống độc thân tự do tự tại của một đại thiếu gia chỉ vì cô à? Tình yêu sét đánh
à? Tỉnh lại đi!
- Tôi không muốn nghe những lời này nữa.
- Tùy cô thôi. Xây đắp mãi thì có ngày nó cũng hoàn thiện và chỉ còn chờ sử
dụng. Tôi thì đang rất đỗi thảnh thơi và thoải mái. Và tôi đang trông chờ vào một
vở kịch hay.
Những lời nói ám chỉ Kỳ Tuấn, tại sao ngay những lúc này Phương
Dung lại muốn nhắc nhở Minh Thư phải đề phòng mọi người kể cả người chồng hết
mực thương yêu cô? Minh Thư lái xe mà tâm trí cứ tập trung vào những câu hỏi và
từng lời nói Phương Dung dành cho mình. Cô bước xuống xe và về đến cửa, gian
phòng khách rộng lớn, một tổ ấm đẹp tuyệt vời, tiếng trẻ con cười khúc khích
ngồi tựa vào ông bố, cả hai đang cho mô hình xe lửa chạy. Cô lặng lẽ bước vào
nhà, Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, cô nhìn một cách xoáy thật sâu vào. Nhưng, anh nào
có gì để cô nghi ngờ và đề phòng. Chẳng phải hạnh phúc được xây dựng trên cơ sở
chung thủy và tin tưởng nhau hay sao? Làm những điều đó khác nào Thư tự đẩy
hạnh phúc của mình đi khỏi tầm tay.
Bé Quang Hy trông thấy Minh Thư liền mừng rỡ nhoài ngườ