pacman, rainbows, and roller s
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325012

Bình chọn: 10.00/10/501 lượt.

ngợ hơn về sự

trùng hợp của cô gái có nickname cochongcung nhuko kia chính là cô. Một sự

trùng hợp với mối dây liên hệ đáng ngờ. Đàm Phúc xếp hồ sơ lại và không đọc đến

nữa để anh đảm bảo những việc mà anh muốn làm. Rồi Đàm Phúc đã online sớm hơn

rất nhiều nhưng rồi khi anh thấy cái nick mà anh muốn thấy nhất sáng lên Phúc

lại offline. Anh gọi điện thoại cho Nguyễn Phong ngay sau đó:

- Xin lỗi, tôi không thể giúp anh được. Anh nên tìm một luật sư khác.

- Tôi biết anh là người giỏi nhất. Tôi sẽ trả mọi giá mà anh yêu cầu.

- Tiền không phải là vấn đề. Cáo lỗi.

Cuối cùng thì ngày cưới của Trình Can và Phương Dung cũng đã

tới. Phương Dung trang điểm lộng lẫy như một nữ hoàng, cô có sắc đẹp rất sắc

sảo nhưng rất đặc biệt, một sắc đẹp luôn khiến người ta phải dè chừng. Cô đã

chuẩn bị xong và bước ra khỏi phòng. Ba mẹ của Phương Dung cũng đã từ Mỹ trở

về, có thể nhận thấy cô nàng sở hữu sắc đẹp từ mẹ thay vì người bố có gương mặt

lạnh như băng. Nhã Trúc nâng váy cưới để cô xuống nhà khỏi vướng:

- Chị đi cẩn thận.

- Trông chị như thế nào?

- Rất đẹp ạ!

- Cảm ơn em.

Theo nghi lễ đã được sắp đặt, Phương Dung ngồi cùng xe với ba

cô. Người sẽ dắt cô vào nhà thờ còn mẹ cô thì đi riêng với Nhã Trúc. Vì gia

đình theo đạo Công giáo nên Trình Can cũng phải làm nghi thức kết hôn trong nhà

thờ dù anh không thích cho lắm. Nhà thờ được trang trí lộng lẫy lên hẳn. Xe của

Nhã Trúc và mẹ Phương Dung tới trước, Vương Khang đứng trước ở cửa nhà thờ và đón

lấy tay phù dâu Nhã Trúc. Sau đó là ông Lương khoác lấy tay cô con gái và tiến

vào nhà thờ. Bản nhạc hòa tấu danh tiếng Wedding Love được vang lên. Phương

Dung thực sự rất đẹp trong ngày cưới. Đàm Phúc ở bàn phía sau nói nhỏ với Kỳ

Tuấn:

- Có chồng rồi cô ta sẽ hiền hơn chứ?

- Khó mà biết được.

Trình Can nhìn cô dâu mải miết, nhưng anh kịp trông thấy Minh

Thư. Cách đây chưa lâu, anh đã đau khổ nhìn cô lên xe hoa để rồi bây giờ nhìn

cô hạnh phúc bên chồng và yên tâm lên xe hoa với người khác. Nếu như nhận được

một cái mỉm cười đáp lại từ Minh Thư thì có lẽ anh sẽ cảm thấy điều anh làm là

đúng. Nhưng Minh Thư chỉ nhìn Trình Can, bằng sắc mặt không vui không buồn.Anh

đang cố đọc suy nghĩ của cô nhưng anh không hiểu Minh Thư đang nghĩ gì mà cứ

nhìn anh chăm chú, ánh mắt có vẻ rất lạ. Kỳ Tuấn vẫn ngồi cạnh Minh Thư, anh

hỏi:

- Họ đẹp đôi quá phải không em?

- Em nghĩ vậy.

- Con ơi, chưa ra đời mà con đã được dự hai lễ cưới rồi nhé. Hôm nay mẹ đến chỗ

đông người, con phải ngoan ngoãn không được làm mẹ mệt nghe chưa?

Kỳ Tuấn âu yếm đặt tay lên bụng Minh Thư và tâm sự với đứa con.

Điều đó làm Thư quay trở về thực tại, bây giờ cô là vợ của Kỳ Tuấn, con của hai

người sắp ra đời. Thư không được phép để những suy nghĩ thoáng qua như lúc nãy

làm phiền cuộc sống yên bình của cô nữa.

Lễ cưới kết thúc bằng một nụ hôn nồng cháy giữa cô dâu và chú

rể. Minh Thư không hiểu tại sao cô lại muốn ra về ngay lập tức. Không phải vì

không muốn trông thấy cảnh đó. Mà đơn giản vì nó làm cô khó chịu. Đám cưới. Lẽ

ra ngày cưới phải là ngày vui nhất nhưng đám cưới của cô thì cô phải hoàn toàn

diễn kịch. Đúng hơn là cô đang ghen tị với cảm giác hạnh phúc của Trình Can và

Phương Dung đang trải qua. Thư không hiều vì sao cảm giác ấy cứ văng vẳng theo

cô mãi. Điều đó khiến cô ngại ngùng và xa lánh Kỳ Tuấn. Cả hai nắm tay nhau

bước ra khỏi Nhà thờ trong sự chúc mừng của vô số bạn bè, đồng nghiệp, người

thân. Nhưng Trình Can vẫn nhớ tới Minh Thư đang có mặt, anh và Phương Dung tiến

lại:

- Chào!

- Hôm nay hai bạn rất đẹp đôi.

Minh Thư mỉm cười nhận cái ôm từ Phương Dung, Kỳ Tuấn cũng miễn

cưỡng bắt tay Trình Can. Phương Dung đặt tay lên bụng Minh Thư và hỏi:

- Em bé khi nào ra đời?

- Cuối tháng này.

- Chúng tôi cũng mong lên chức sớm như hai bạn.

Trình Can nói xong lại nhận được cái hôn âu yếm từ Phương Dung. Cả hai mỉm cười

nhìn nhau, Kỳ Tuấn nói:

- Xem ra chiếc ghế Tổng biên tập của ba anh để lại rất có duyên với những phụ

nữ, ngồi lên đó chưa bao lâu thì kết hôn, sinh con,...

- Anh nói cái gì vậy?

Minh Thư nhăn mặt, Kỳ Tuấn nói:

- Ồ em yêu, anh đang tự hào mà. Xem này, anh sắp có con. Còn anh ấy thì chưa.

Minh Thư nhăn mặt nhìn Trình Can, cô bối rồi quay đi chỗ khác:

- Em xin lỗi vì không thể đến dự tiệc, hôm nay em bé lại quậy rồi. Em cảm thấy

không khỏe!

- Tiếc quá!

Rồi Minh Thư lại nhìn Trình Can và mím môi:

- Em đang rất hạnh phúc. Em cũng chúc anh hạnh phúc!

- Cảm ơn em.

- Không có gì.

Vương Khang và Nhã Trúc cứ nhìn lén nhau suốt, cả hai đều thầm

ngưỡng một đối phương hôm nay khá hấp dẫn. Cả hai tìm một góc riêng nghỉ mệt,

Vương Khang hỏi:

- Xong lễ cưới anh Can, cô lại về HongKong hả?

Nhã Trúc quay sang nhìn Vương Khang, cô nói:

- Anh đang hỏi tôi đó sao?

- Ừ.

- Chưa biết.

- Vậy à?

- Thì sao?

- Không sao cả.

Vương Khang đứng dậy và bước đi, anh nói:

- Cô không định thay quần áo đến nhà hàng sao?

- Có chứ.

- Dù sao thì ...

Vương Khang gãi đầu nhìn Nhã Trúc:

- Hôm nay cô đẹp lắm.

R