
n chưa ăn tối...
- Anh thích như thế này hơn.
Rồi Kỳ Tuấn làm mỗi lúc một mãnh liệt dù Thư đã mang thai ở
tháng thứ 8. Anh bắt đầu cởi tuột hai dây áo Minh Thư xuống rồi đẩy cô xuống
giường. Ngay lúc đó, trong tâm trí Minh Thư lại hiện lên cái hình ảnh mà tới
giờ phút này cô chưa thể nào quên. Dù giây phút đó cô đang trong say xỉn nhưng
vẫn nhớ như in từng chi tiết một. Huống chi nó giống hệt điều Kỳ Tuấn đang làm,
anh đang giữ chặt cô và bắt đầu hôn cô mỗi lúc một nhanh. Thư không bao giờ
quên cái hơi thở gấp gáp không ngừng phả vào cổ cô và cảm giác đau đớn ở phía
dưới và cô có nói gì cũng không bao giờ buông ra...
- Anh... đừng mà ...
- Anh chỉ yêu em thôi.
- Buông ... buông ra...
- Em đừng căng thẳng quá.
Tuấn thì đang đê mê nhắm nghiền mắt mà hôn Thư. Thư vẫn rất sợ,
cô không nén nỗi cảm xúc của mình. Thư cô thoát khỏi bàn tay mạnh khỏe của Kỳ
Tuấn rồi trong phút sợ hãi Thư đã vung tay lấy vớ lấy cái bình sứ nhỏ mà đập
lên đầu Kỳ Tuấn. Anh ôm chặt đầu, cái trán đầy máu mà lăn xuống giường. Thư
ngồi dậy quấn chặt chăn rồi khóc nức nở. Tuấn hét lên:
- Em làm sao vậy?
- Em không biết... Em xin lỗi. Đầu em nhức lắm! Em xin lỗi anh ... Đầu anh chảy
máu rồi!
- Không sao đâu em! Vết thương nhỏ thôi mà. Không sao đâu! Đừng khóc. Đừng kích
động quá.
- Em xin lỗi anh. Em xin lỗi!
- Bình tĩnh nào em yêu. Anh không sao. Em không có lỗi. Anh đã làm em sợ. Anh
cần em ở nhà. Anh sẽ tự đi băng bó. Em nhé!
Kỳ Tuấn vịn chặt đầu rồi lái xe đi. Minh Thư ở nhà, cô bối rối
và sợ sệt. Một phần nào đó trong cô vẫn chưa quên được đêm bị Kỳ Tuấn làm nhục.
Thì ra cô vẫn nhạy cảm và cảm thấy sợ hãi cảm giác lúc gần gũi với anh. Thư sai
rồi. Cô vẫn chưa yêu và chấp nhận Kỳ Tuấn như cô đã nghĩ. Cô phải cố gắng rất
nhiều dù Tuấn cũng đã làm mọi thứ để chinh phục cô. Nhưng tâm lý chính là trở
ngại sau cùng mà cô phải vượt qua. Thư cần làm nhiều hơn thế để vượt qua điều
đó.
Vài giờ sau, Kỳ Tuấn trở về, lúc đó trời đã khuya nhưng Thư vẫn
chờ Tuấn ngoài phòng khách. Đầu anh đã được khâu lại cẩn thận. Minh Thư ôm lấy
Kỳ Tuấn:
- Anh về rồi!
- Ừ. Anh không sao. Em vẫn đợi anh hả?
- Em muốn xem vết thương của anh. Nó không nặng chứ?
- Không. Chỉ đau một chút. Cũng khuya rồi. Mình ngủ thôi em.
Lẽ ra mọi chuyện đã không sao nếu nhưng đêm đó Kỳ Tuấn trở mình
làm vết thương đụng vào thành giường và anh bị đau. Tuấn lại vô tình nghe thấy
và chứng kiến tất cả, Thư gặp ác mộng. Tuấn không biết trong cơn ác mộng Thư
gặp điều gì nhưng dường như cô rất hoảng sợ. Cô nói trong mơ màng:
- Đừng... xin đừng mà ... đừng làm như thế. Buông tôi ra... Buông ra đi... Làm
ơn mà! Khôngggg...............
Thư ngồi bật dậy, cô quay sang nhìn Kỳ Tuấn. Anh mở đèn lên:
- Em gặp ác mộng à?
- Không. Chỉ là căng thẳng thôi mà...
- Anh rót cho em ly nước nha.
Thư gật đầu. Kỳ Tuấn vẫn còn miên man suy nghĩ. Anh thấy Minh
Thư căng thẳng và khá lo lắng nhưng không hiểu chuyện gì xảy ra. Minh Thư uống
một chút nước rồi hỏi Tuấn:
- Lúc nãy em nói gì vậy?
- Anh cũng nghe không rõ. Nhưng em có vẻ sợ lắm. Dạo này có chuyện gì xảy ra
với em mà anh không biết vậy?
- Không có. Chắc tại em căng thẳng. Ngày mai em sẽ đi bác sĩ.
- Ngủ đi em.
Một cảm giác hoang mang bao trùm, những tưởng họ đã tìm thấy nụ
cười của sự hạnh phúc nhưng thật ra nó không dễ như thế.
Tuấn lo âu nhìn Thư nhắm mắt mà lòng thì vẫn cứ không yên. Phương Dung vẫn một
mặt muốn trả thù một mặt muốn Trình Can hạnh phúc. Vương Khang vẫn dành tình
cảm cho Nhã Trúc, chỉ là anh đang bị lòng tự trọng của một thằng đàn ông che
lấp đi. Nhã Trúc cũng bắt đầu nhận ra, tình yêu thực sự có những lúc ở bên cạnh
không hẳn chỉ là trò đùa. Nhưng cô biết làm thế nào một khi đã làm người khác
tổn thương.
Tuy nhiên, có một nơi người khác dù cảm xúc có như thế nào thì
cũng khó mà làm đối phương tổn thương được. Đàm Phúc lại online ban đêm, có lẽ
hai người này đã bắt đầu mến nhau rồi:
- Chào cô nàng thiếu chồng!
- Chồng tôi đang ở nhà.
- Thế sao vẫn online.
- Nhà tôi đâu chỉ có một phòng.
- Tức là ngủ riêng?
- Anh ấy làm ăn với khách nước ngoài, vẫn còn nói chuyện điện thoại bên phòng
bên cạnh.
- Chồng cô đang lấy lí do đó.
- Anh đang có một gia đình hạnh phúc. Vì sao vẫn online thế này?
- Vì tôi muốn giúp cô.
- Giúp cái gì?
- Cô nghĩ thế nào về cuộc hôn nhân của mình?
- Nói chung tôi có yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Nhưng càng ngày tôi càng
nhận ra, giữa tôi và anh ấy chỉ dừng lại ở mức tình yêu thôi. Chỉ ở đó mãi mãi.
Hoặc là chấm dứt, chứ đi bước nữa như thế này không phải là ý hay.
- Giờ cô nhận ra mình đã sai ư?
- Nhưng tôi đã chọn.
- Đúng. Đã chọn thì phải chấp nhận. Nhưng quan niệm ấy không còn đúng nữa, tôi
là một luật sư. Nếu có yêu cầu gì, cô cứ gọi cho tôi. Tôi nghĩ một ngày rồi cô
cũng sẽ cần đến nó. Số điện thoại là ...
- Anh đang ước tôi tìm anh để kiếm cơm hả?
- Tôi chỉ giúp người khác nhận ra đâu là đúng đâu là sai rồi cùng họ giải
quyết. Đó là công việc của tôi.
- Cho là vậy đi.
- Ừ.