Pair of Vintage Old School Fru
Kế Hoạch Làm Bố

Kế Hoạch Làm Bố

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325052

Bình chọn: 8.5.00/10/505 lượt.

Thì sao?

- Nhưng chưa phải là bây giờ.

- Tôi không muốn làm cô bị tổn thương, nhưng thực sự, tôi đoán, một là chồng cô

có nhân tình bên ngoài, hai là như cô nói, anh ta đã không còn hứng thú gì với

cuộc hôn nhân này nữa.

- Đây là thế giới ảo. Sẽ chẳng ai bị tổn thương hết.

Rồi cô nàng có nickname ấy sign out trước Đàm Phúc, anh chỉ

nhếch mép cười rồi nói:

- Sẽ có 1 ngày em tìm đến tôi. Hứng thú với em rồi đấy!

Minh Thư tìm đến bác sĩ tâm lý, cô kể rõ tình trạng của mình.

Trông cô có vẻ rất căng thẳng, sau khi làm xong phương pháp thôi miên. Bác sĩ

hỏi Thư:

- Giấc mơ đó làm cô có khó chịu không?

- Tôi rất khó chịu. Tôi sợ. Thậm chí tôi muốn chạy trốn khỏi anh ta. Nhưng tôi

không thể làm như vậy. Anh ấy đã làm tất cả chỉ để mong tôi tha thứ và tôi đã

những lúc tôi tưởng mình chấp nhận anh và cho qua chuyện đó. Nhưng đêm hôm đó,

khi anh ấy có ý định gần gũi thì tôi lại nhớ lại cảm giác đêm đó. Thật kinh

hoàng và khủng khiếp.

- Cô có yêu anh ta không?

- Có thể là có.

- Còn trước kia?

- Tôi rất hận anh ta. Thậm chí muốn dùng mọi cách để làm anh ta đau đớn về mặt

tinh thần.

- Nguyên nhân là gì?

Minh Thư mím môi một chút rồi cố nói ra:

- Tôi bị anh ta ... cưỡng ép quan hệ... Sau đó tôi buộc phải từ hôn với vị hôn

phu trước và phải kết hôn với anh ta vì tôi đã mang thai.

- Một cuộc hôn nhân ép buộc?

- Không hẳn. Tôi còn muốn kết hôn để trả thù, hành hạ tinh thần anh ấy.

- Và cô có thành công không?

- Tôi không biết cái này gọi là thành công hay thất bại. Nhưng thù hận trong

tôi không còn nữa, bây giờ, dù chưa thể nói tôi yêu anh ấy nhưng tôi đã nghĩ

đến cuộc sống sau này, khi con tôi ra đời, nó gọi tôi là mẹ và người đàn ông ấy

là ba.

- Cô vẫn còn nhớ những ký ức của đêm đó?

- Có lẽ suốt cuộc đời này tôi không bao giờ quên.

- Cô còn tình cảm với vị hôn phu cũ không?

- Anh ấy cũng sắp kết hôn. Đúng là lúc mới đầu thì tôi vẫn còn vương vấn nhưng

mà, vì nhiều lý do khác nhau, tôi không muốn mình phải bận tâm về những thứ

không thuộc về mình. Tôi đã nói, tôi đã chấp nhận cuộc sống mới.

- Cô đang ép lý trí của mình thực hiện những gì phải trôi theo số phận.

- Tức là sao?

- Tôi không nói cô còn tình cảm với người cũ mà xa lánh người chồng hiện tại.

Nhưng ở đây, nó đã diễn ra như thế. Cô không quên được khoảnh khắc làm cô trở

nên thù hận người đàn ông này thì có lẽ cô sẽ phải bị cảnh đó ám ảnh suốt đời.

- Nghĩa là tôi không có cách nào khắc phục?

- Thật ra, trị tâm bệnh không phải theo một phương thuốc nào cả. Phải tùy thuộc

vào cô.

- Tức là tôi phải tập quên?

- Tôi đoán cô là một người có lập trường rất vững nhưng tâm lý thì không được

vững như lập trường. Dù nó hơi mâu thuẫn nhưng thực sự đó chính là cô.

- Tôi có cách nào khắc phục không?

- Cô có vui khi sắp được làm mẹ không?

- Có. Tôi rất háo hức. Càng ngày tôi càng yêu nó nhiều hơn. Nó thực sự quan trọng

với tôi.

- Còn chồng cô?

- Anh ấy còn nôn nao hơn cả tôi. Thậm chí, tôi đã từng dùng đứa nhỏ để hành hạ

anh ấy. Nhưng cũng chính vì tình yêu thương tôi cảm nhận được từ anh ấy dành

cho tôi và đứa trẻ.

- Chìa khóa chính là đứa bé.

- Tôi không hiểu. Đứa bé không liên quan đến chuyện quan hệ chăn gối.

- Nhưng nó sẽ làm cô dần quên ám ảnh ngày xưa, cô hãy cảm nhận anh ấy lúc làm

cha. Hãy cảm nhận ấy lúc chăm sóc cô, lo lắng và quan tâm cô. Vì cô đang mang

thai, tôi không thể cho cô bất cứ loại thuốc nào. Nhưng tốt hơn cô hãy dùng

cách đó. Như tôi đã nói, tâm bệnh chữa trị không theo bất cứ một phương thuốc

nào. Vậy đi nhé!

- Tôi không thể khống chế mình những lúc nhớ lại những cảnh tượng không hay.

- Hãy đề nghị anh ấy cho cô thời gian. Cô còn cả một thời gian kiêng cử sau

sinh mà. Hãy tận dụng mà cảm nhận những điểm tốt của chồng cô.

- Tôi có cần phải gượng ép những ... Anh biết đấy...

- Đã là vợ chồng. Hãy thẳng thắn với nhau. Cô hiểu ý tôi chứ! Tôi chỉ có thể

nói rằng, nguyên nhân cô kích động như thế là bắt nguồn từ việc cô đã quá ép

bản thân mình chấp nhận cuộc hôn nhân này, tình yêu này, người đàn ông này.

- Không. Tôi cảm nhận mình đã bắt đầu có cái nhìn thay đổi về anh ấy.

- Đúng. Nhưng không... nói đúng hơn là nó chưa chín như tình yêu. Cô hiểu

không?

- Tôi có thể làm gì để anh ấy khỏi bị tổn thương nếu tôi nói thẳng ra nguyên

nhân?

- Nếu chồng cô yêu thương cô thực sự, anh ấy chắc hẳn chỉ muốn cô thuộc về anh

ấy cả thể xác cả tâm hồn. Chứ không phải là một sự gượng ép như vậy.

- Tôi có thể về rồi chứ ạ?

- Cô có thể đến đây nếu tình trạng đó vẫn kéo dài và ngày càng xấu đi.

- Cảm ơn bác sĩ.

Minh Thư vừa quay đi, bác sĩ liền cất giọng:

- Nhân tiện, cho tôi hỏi, bé trong bụng cô là trai hay gái?

Minh Thư lắc đầu...

- Tôi muốn chờ đợi lúc sinh. Tôi thích cảm giác đó hơn.

- Tôi đoán là bé trai đấy.

- Vì sao?

- Chỉ là đoán thôi. Thế còn cô? Cô mong là bé trai hay bé gái?

Minh Thư mỉm cười đặt tay lên bụng:

- Tôi cũng mong là bé trai.

- Ai cũng thích con đầu lòng là con gái mà?

- Không phải suy nghĩ của tôi mang tính tiê