
ậy, mời chị đi mừng lễ tình nhân? Càng
nghĩ càng thấy cảm giác kích động trong lòng phát sáng rực rỡ, nhớ đến
những nam nhân rất cong rất không thẳng đã từng yêu tha thiết, nhịn
không được lại rơi vào tình trạng si ngốc.
Mặc Hoành Uyển thấy Tiểu Bạch đần mặt ra, không thèm nói nữa, quay đầu định đi, nhưng nàng ta vừa đi, những nam
nhân trong tưởng tượng ấy cũng như muốn theo đi, Tiểu Bạch ôm chặt chân
“Ghét cong” như ôm chặt vô số nam nhân khỏa thân, “Chờ đã!”
Mặc Hoành Uyển vừa thấy, lập tức kinh
ghét không gì sánh được, đời này hận nhất là đồng tính, hôm nay Tiểu
Bạch còn mặt dầy như da trâu ôm chân nàng ta, lôi lôi kéo kéo thấy mà
ghê , “Cô cô… Cô làm gì chứ?”
“’Ghét cong’… cho tôi ôm một chút thôi!”
Tiểu Bạch giữ chặt không buông, cảm giác SHO cùng NAGI nhất tề lao về
phía bạn, Tiểu Bạch tưởng chừng tắm trong gió xuân…
Nghe ồn ào, Tiểu Thụ cùng Mặc Duy Chính
đều ra khỏi phòng, chỉ thấy một màn kinh khủng như thế, Mặc Hoành Uyển
đạp đạp chân, Tiểu Bạch bị đạp còn ôm riết không tha, mười phần là cảnh
bị ngược đãi.
Mặc Duy Chính lập tức kêu lên, “Chị! Sao chị lại bắt nạt Tiểu Bạch!”
“Ghét cong” quả thực oan thấu trời xanh, “Ai…ai bắt nạt cô ta chứ!”
Tiểu Bạch ngược đãi người khác còn vờ bị
ngược mà ôm chặt chân “Ghét cong”, thẳng nam Mặc Duy Chính cũng chủ động lao qua, Tiểu Bạch càng lúc càng thấy cảm giác quen thuộc trào lên như
sóng dồn, liền ôm ngay chân Mặc Duy Chính, “Tổng công quá đi…”
“Tiểu Bạch!” Tiểu Thụ thấy thế bèn ngồi xuống hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch vừa ôm chân vừa cắn môi, “Xin lỗi! Không hiểu sao tôi chỉ ở cạnh hai người ghét nhất này
mới thấy hứng thú trở về!”
“Thực vậy sao?” Tiểu Thụ lấy làm kỳ hỏi.
“Ừm…” Tiểu Bạch gật đầu, “Làm sao bây giờ ? Tôi ở chung với anh không có hứng thú, muốn có hứng thú lại chẳng thể ở bên anh…”
“Là vậy à…” Lã Vọng Thú thoáng liếc Mặc
Duy Chính đương có vẻ kích động cùng Mặc Hoành Uyển bộ dạng rất ư phản
cảm, do dự , “Vậy cô chọn bên nào ?”
Tiểu Bạch vẫn ôm chân hai người kia suy tư, “Nhưng tổng tài dễ ghét lắm …”
“Ừm…” Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu, “Đúng là cô vẫn nói anh ta rất đáng ghét!”
“Lã Vọng Thú ngươi câm miệng cho ta!” Mặc Duy Chính bị cánh tay như kìm sắt của Tiểu Bạch ôm đến không nhúc nhích được, chỉ có thể quay đầu quát Tiểu Thụ.
Lã Vọng Thú không thèm lý gì đến hắn, chỉ tiếp tục hỏi Tiểu Bạch, “Nhưng không có hứng thú cũng không tốt…”
“Đúng vậy…” Tiểu Bạch lại gật đầu, “Thật sự rất trống rỗng!”
“Thế thì…” Lã Vọng Thú bèn đề xuất, ” Không bằng cô cứ ở lại chỗ tổng tài, chờ hết bệnh tôi lại tới đón về?”
Tiểu Bạch cũng thấy biện pháp này rất
tốt, chữa bệnh quan trọng nhất, gật đầu, “Cách hay!” Có điều nói xong,
Tiểu Bạch liền thấy mình càng lúc càng giống cún xù, nhớ khi xưa cũng
từng nói với nó, cún xù à, chờ có cơ hội chị sẽ đưa em về, không biết
cún xù đáng thương giờ này có còn ngồi trước cửa nhà lạ mỏi mắt ngóng
chờ Tiểu Bạch hay không, nghĩ tới đây, Tiểu Bạch đã viền mắt ươn ướt,
cún xù ơi… Chị không nên gạt em, bước chân đi là không trở lại được nữa
rồi.
Mặc Duy Chính vừa nghe Tiểu Bạch có cơ trở về, lập tức kích động nói, “Tiểu Bạch! Tôi…”
Mặc Hoành Uyển vừa cố tách xa Tiểu Bạch vừa quát, “Đùa cái gì chứ! Chị quyết không đồng ý!”
“Chị” Mặc Duy Chính cũng gầm lên một
tiếng, chỉ lo lấy lòng Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, sau này cô muốn xem V gì
tôi cho cô xem V đó!”
“Tuyệt đối không thể!” Mặc Hoành Uyển hét.
Hai người đứng quát thét mặc tình, hai
người ngồi dưới đất vẫn ôn tồn trò chuyện, “Tiểu Bạch à, nhất định phải
sớm khỏi đấy nhé! Khỏi rồi tôi sẽ qua đón!”
“Tiểu Thụ…” Tiểu Bạch nghiêm túc gật đầu, Lã Vọng Thú đứng dậy nói với Mặc Duy Chính ”Ai… Vậy để ở chỗ anh
trước, nhớ chăm Tiểu Bạch cho tốt đấy nhé.”
Tiểu Bạch vừa nghe nghĩ mình đúng là cún
xù rồi, nhưng là cún xù trong người sôi trào máu sói, đứng dậy kéo Mặc
Duy Chính bỏ chạy, “Tổng tài, mau đi thôi, hôm nay côn viên đồng tính
nhất định rất đông, phải đi chiếm chỗ trước!”
“Khụ…” Mặc Duy Chính bật thẳng người dậy
khỏi giường, một cước đạp sang người bên cạnh, “Này… Anh lại nằm mơ em
ôm chân bà chị anh đấy, kinh khủng quá!”
Người bên cạnh không đáp, chỉ hàm hồ ưm một tiếng.
Mặc Duy Chính nhìn người nằm một đống đó, nhớ lại lời Tiểu Bạch, cuộc đời chính là cái đầu DVD không có điều
khiển, muốn đổi đĩa cũng khó, không biết giờ hối hận còn kịp không đây?
Hắn liếc người nằm bên một cái, gọi cũng thấy lười, thẳng tay ấn remote, TV trước giường bật lên, chỉnh tiếng lớn hơn, không đầy ba giây Tiểu
Bạch đã kích động nhảy khỏi chăn, “A! Ngày đẹp đúng là phải bắt đầu bằng xem GV!”
“Cười đến ngu ngốc…” Mặc Duy Chính căm giận đứng dậy.
Tiểu Bạch nghiêng người ngã xuống giường cười khúc khích, “Ha! Chẳng phải anh nói thích bộ dạng cười ngây ngô của em sao…”
HẾT
Chuyện kể rằng… đó là sau khi Tiểu Bạch cùng tổng tài bồi dưỡng gian tình được kha khá thời gian rồi…
Mặc Duy Chính ngày hôm đó lúc Tiểu Bạch
rót nước giả bộ xem văn kiện vô tình hữu ý nói một câu, “Tiểu Bạch, hôm
nay em có muốn qua nhà anh không?”
“Nhà a