
g chiều. Xem ra, lần trước Phong Lăng Tuyết lợi dụng lúc cô không ngồi ở máy để đồ sát cô đã triệt để khơi dậy tiềm năng xấu xa trong Nhất Thược.
Hình Phong lại nghĩ, người con gái này quả thật không hề giống những người con gái hắn đã từng gặp một chút nào, hắn nhất định phải có được cô! Hắn sẽ loại trừ người đàn ông bên cạnh cô!
Khi sự việc kết thúc, tất cả mọi người không nói gì, họ đều bị trận quyết đấu kỳ lạ này làm cho mơ hồ.
Nhất Thược cất cây kiếm đã bỏ đi vẻ ngoài gỉ sét, tỏa ra luồng sáng hồng nhạt đi, thay chiếc áo cưới đỏ tươi vào, quay người bước ra khỏi sân quyết đâu, nhìn cũng không thèm nhìn Phong Lăng Tuyết lấy một cái, đi thẳng về phía người thanh niên mặc áo xám trắng đang đứng.
Vô số ánh mắt di động theo bóng người cô, dường như cô có cốt cách vương giả trời sinh, thoải mái đón nhận sự chú ý của mọi người mà không hề liếc ngang, cứ như cô không hề nhìn thấy, chỉ đi thẳng về phía trước.
Thế nhưng, sự thật lại không hề giống với những gì mọi người đang nghĩ. Thật ra, là Tô Y Thược đang chuẩn bị điều khiển Nhất Thược quay về Phù Dung cốc, nếu như thù của cô đã trả được rồi, thì cũng không cần phải ở lại đây nữa.
Nhưng người khác thì lại cho rằng cô đang rất thâm tình, chân thành đi về phía Nhược Thủy Tam Thiên.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Em muốn anh trở thành trò cười của mọi người sao?
Giọng nói của anh còn mang chút tủi thân. Anh có thể nhìn ra, với tính cách của Nhất Thược, thù đã báo xong rồi thì sẽ không quản mấy chuyện khác nữa. Anh sao có thể bỏ qua cơ hội thế này được chứ, để cô chạy trốn, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, vuột mất cô mới là chuyện lớn.
[Mật'> Nhất Thược: Ặc.
Nhưng cơ thể của cô cũng dừng hẳn lại, nếu là người khác thì cô sẽ rất tùy tiện quăng lại một câu: liên quan gì tới tôi. Có điều… lần này cô lại không nói nên lời được, chỉ là, nhớ tới hình ảnh anh và Phong Lăng Tuyết sánh vai nhau rời đi lần đó, trong lòng cô hơi nhoi nhói đau.
[Mật'> Nhất Thược: Không liên quan gì tới tôi.
Nói xong, cô gọi Bích Lạc ra, cơ thể màu đỏ lửa lượn vòng trên không trung như đang sung sướng gọi chủ nhân.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Cô ta biết thân phận thực sự của em, đe dọa tôi.
Thấy cô gọi Bích Lạc ra, Nhược Thủy Tam Thiên sợ cô sẽ cứ thế mà đi thật. Anh không sợ bị mọi người giễu cợt, anh chỉ sợ cô rời đi, rồi… không bao giờ gặp anh nữa.
Tô Y Thược không ngờ chính vì mình nên Nhược Thủy Tam Thiên mới bị ép kết hôn với Phong Lăng Tuyết, cô gái đó lại biết cả thân phận của cô, thủ đoạn cũng không tệ!!!
Thấy Tô Y Thược mãi mà không trả lời, Nhược Thủy Tam Thiên nghĩ cô vẫn còn tức giận chuyện lần trước, nên không biết phải làm sao.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Em vẫn còn giận sao?!
Anh cẩn thận dò hỏi.
[Mật'> Nhất Thược: Tôi có chồng nuôi từ bé rồi.
Câu nói này khiến Lâm Mạc Tang ngồi trước máy tính không biết phải phản ứng thế nào nữa, anh quên mất Nhược Thiên! Ban đầu vì mục đích tiếp cận cô nên mới tạo ra acc đó, không ngờ hôm nay lại thành tự bê đá đập vào chân mình!
Tô Y Thược thừa lúc anh còn đang ngẩn người lập tức trốn mất, đuôi phượng mềm mại kéo dài càng lúc càng xa trên bầu trời quạnh quẽ…
Tiếp đó, khi mọi người còn đang mải nhìn theo bóng Nhất Thược, một bóng người xám vội vàng chạy vọt qua họ, cưỡi “Linh Vân” bay về phía Nhất Thược biến mất, hai bóng sáng dần dần bay xa.
Ở một góc khác, hai bóng người cũng lặng lẽ rời khỏi Quỳnh Sơn Yên Vũ.
Mọi người thấy hai người đều rời đi, liền quay lại tìm nhân vật duy nhất còn sót lại của hôn lễ này vừa bị lãng quên, Phong Lăng Tuyết, nhưng cũng không còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Màn cướp rể này trở thành chủ đề nóng bỏng nhất của Vân Du Tứ Hải suốt một thời gian dài, mà ba nhân vật của hôn lễ đó, Phong Lăng Tuyết chưa từng xuất hiện lại, Nhất Thược chỉ chuyên tâm chế dược trong Phù Dung cốc, người còn lại thì bám theo cô như hình với bóng.
Nhìn Nhược Thủy Tam Thiên suốt ba ngày nay cứ online là không rời cô một tấc, quả thật Tô Y Thược không biết phải nói gì. Người thanh niên này không còn việc gì khác để làm sao? Vì sao ngày nào cũng bám lấy cô, hình tượng người thanh niên như tiên giáng trần mà cô biết đó, hiện giờ căn bản là tên vô lại.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Anh nói với em một chuyện, em đừng giận anh…
Mấy lời này anh đã nói suốt ba ngày nay rồi, nhưng vấn đề là nói xong câu đó lại không có câu nào tiếp theo nữa, Tô Y Thược cũng lười đáp lời anh.
Tô Y Thược lườm anh một cái, tiếp tục chế dược, cô còn bận kiếm tiền, không có thời gian bận tâm đến anh.
Nhược Thủy Tam Thiên suốt ngày vô sỉ tỏ vẻ ngây thơ đáng thương, cực kỳ giống Nhược Thiên, nên cô đã miễn dịch rồi.
Nhắc tới Nhược Thiên, ba ngày nay chưa từng thấy cậu ta log in, khiến Tô Y Thược hơi kỳ quái.
Thấy Tô Y Thược không đáp lại, Lâm Mạc Tang càng do dự rốt cuộc có nên nói cho cô biết anh là người chồng nuôi từ bé kia của cô không? Anh cũng giống cô, thay đổi một thân phận khác thôi mà, cô thì thay đổi thuộc tính, còn anh đổi acc phụ… thế thôi mà…
Nhưng cô sợ nhất, ghét nhất là người khác lừa gạt cô. Lỡ như cô ấy biết chân tướng rồi k