XtGem Forum catalog
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323113

Bình chọn: 7.5.00/10/311 lượt.

ng lòng Lục Hân như muốn thét gào, mấy anh con trai à, tự bảo trọng nhé…

Tô Y Thược vốn muốn ở một mình một lát, đột nhiên lại phát hiện ra Lục Thần Hi cũng đi theo.

“Anh quay về chiếu cố Lục Hân đi.” Y Thược nói.

“Anh muốn đi cùng em một lát.” Lục Thần Hi nhìn sâu vào mắt cô.

“Em không sao, anh cứ quay lại đi.” Có lẽ vì hắn là anh trai của Lục Hân, nên cô cũng không đối xử với hắn lãnh đạm như với những người khác. Nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô sẽ không thích hắn. Tuy hắn rất tốt, nhưng chuyện đó từ trước tới giờ cũng không có liên quan gì đến chuyện tình cảm cả. Cô không muốn làm hắn bị tổn thương.

Nói xong, cô lại đi lướt qua Lục Thần Hi.

Ở ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Lục Thần Hi thực sự rất muốn giữ chặt cô lại, hắn muốn nói với cô rằng: hắn nhìn thấy sự đau thương mà cô giấu kín, hắn tình nguyện là chỗ dựa cho cô khóc lóc.

Nhưng mà, hắn lại do dự.

Vì thế, hắn để vuột mất.

Cứ như vậy, trơ mắt đứng nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình.

Cuộc sống học hành của Tô Y Thược cứ như vậy mà kết thúc. Không có tình yêu, cũng chẳng có tình thân, chỉ có một mình cô, có lẽ còn có hai người mới quen biết không bao lâu nhưng lại ở lại trong lòng cô kia, cũng có thể, cái gọi là trưởng thành, cần con người ta phải mất cả một quá trình mới hiểu thấu được.

Có lẽ đời sinh viên của cô không có gì phấn khích, chỉ là, cuộc sống của cô chỉ vừa mới bắt đầu, chuyện tương lai, ai biết trước được chứ.

Tô Y Thược sắp xếp lại đồ đạc xong thì đi thẳng đến căn phòng thuê ở khu trung tâm kia.

Cô đến chào hỏi chủ nhà cho thuê trước, chủ nhà là một bác gái rất hiền hòa, cứ nhìn Tô Y Thược rồi khẽ cười.

Sau đó, Tô Y Thược đi vào gian phòng của mình, nhìn căn phòng trống trơn không có đồ đạc gì, cô khẽ nhíu mày, xem ra phải đi siêu thị một chuyến rồi. Căn nhà trọ này chỉ có hai gian phòng đối diện nhau. Lúc Tô Y Thược đi ra cửa, thì khách thuê ở nhà đối diện cũng đang bước ra.

Vóc dáng của đối phương đã nói cho cô biết, đó là một người thanh niên, anh ấy cao khoảng trên dưới 1m80 gì đó, thân hình không béo không gầy, mặc bộ đồ thể thao màu đen.

Tô Y Thược chỉ nhìn được bóng lưng anh, hơn nữa, anh còn đội mũ, chỉ có điều, cô có cảm giác hơi quen thuộc thôi.

Sau khi người thanh niên kia đóng cửa lại, dường như hơi do dự một chút, rồi lại vội vàng rời đi, bước chân hơi hỗn loạn. Từ đầu đến cuối, Tô Y Thược vẫn chỉ nhìn thấy lưng anh ấy.

Không biết vì sao, đột nhiên Tô Y Thược lại thấy có chút lo lắng, người thanh niên này không sao chứ?!

Lâm Mạc Tang không ngờ vừa ra cửa đã chạm mặt Tô Y Thược. Vừa rồi ở gần cô như vậy, dường như anh còn ngửi thấy mùi hương đặc biệt từ cơ thể cô nữa. Khoảnh khắc đó, đột nhiên anh rất sợ Tô Y Thược phát hiện ra mình.

Vì thế, Lâm Mạc Tang luôn điềm tĩnh suốt hai mươi lăm năm, lần đầu tiên chạy trốn.

Tuy khu nhà trọ này ở trung tâm thành phố, nhưng lại rất xa sự ồn ào xô bồ của khu trung tâm.

Tô Y Thược vừa ra khỏi cửa nhà trọ đã đụng phải Tống Thanh. Hắn mặc bộ âu phục màu trắng, dường như đã đứng đó chờ cô từ lâu.

Tô Y Thược khẽ nhíu mày, anh ta lại định làm trò gì thế?!!!

Cô đã cố gắng cách xa Tống gia nhà bọn họ một chút, hơn nữa, còn xác định sẽ không quay về nữa rồi.

“Y Thược.” Tống Thanh nhẹ nhàng gọi cô, trong giọng nói có ẩn chứa sự mệt mỏi không nói được thành lời.

Tô Y Thược đứng yên tại chỗ.

“Vì sao em không quay lại mà lựa chọn rời đi chứ?! Không thể ở bên anh được sao?!” Tống Thanh không biết là đang nói cho chính mình nghe, hay là nói với Y Thược nữa, trong giọng nói còn thoáng mang vẻ van nài.

Tô Y Thược sững sờ, không biết phải trả lời như thế nào.

“Tôi mệt mỏi rồi.” Tô Y Thược thản nhiên đáp lại, rèm mi hơi cong che đi vẻ cô đơn trong mắt cô.

Tôi không thể từ bỏ được chính mình.

Lần đầu tiên Tống Thanh gặp Tô Y Thược là ở cô nhi viện. Lúc đó, Tống Cao Tường nói muốn tìm cho cậu một cô em gái, cậu rất phấn khích, chỉ là, không biết vì sao, từ ngày đó mẹ cậu lại không còn cười nữa.

Ngày đó, Tống Cao Tường để cậu ở lại rồi rời đi với viện trưởng, một mình cậu đứng ngoài chờ ông ra. Lúc đó, chợt có một cô bé tết tóc hai bên thu hút sự chú ý của cậu.

Cô gái bé nhỏ kia đứng một mình trong sân, không chơi cùng những đứa trẻ khác, một mình cô bé lẳng lặng đắp đống đất lên, không biết miệng đang lẩm bẩm gì.

Tống Thanh tò mò đi về phía cô bé.

“Em đang làm gì thế?” Tống Thanh tò mò hỏi, giọng nói toát ra vẻ ngây ngô.

Cô bé kia mở hai mắt thật to, nhìn cậu một cái rồi quay đi không thèm để ý đến cậu nữa.

Đôi mắt to tròn đó cứ như thế mà in sâu vào lòng Tống Thanh. Bướng bỉnh. Từ lúc đó hắn đã biết cô bé ấy rất bướng bỉnh.

Cho nên, hắn của khi đó, chỉ muốn áp chế sự bướng bỉnh không chịu khuất phục từ tận trong nội tâm đó của cô đi.

Hắn vốn muốn thay mặt mẹ, dạy dỗ cô một chút, sau đó cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cô, chỉ vì muốn phá tan sự bướng bỉnh của cô, cho đến một ngày, cô không còn bướng bỉnh nữa, mà là lãnh đạm, thì hắn biết mình đã thua.

Thật ra, không phải hắn còn bướng bỉnh hơn cả cô sao? Tống Thanh cười khổ.

Nếu bọn họ không ở trong một gia