Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322933

Bình chọn: 7.5.00/10/293 lượt.

t hiện rõ vẻ sợ hãi đến ngu người. Vừa rồi nét mặt của ông chủ dịu dàng đến không tả nổi, cứ như hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì vậy.

Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc, ông chủ đổi tính rồi hay sao?

Trong ngày hôm đó, toàn bộ nhân viên công ty của Lâm Mạc Tang đều rơi vào trạng thái khủng hoảng khi tổng giám đốc đột ngột đổi tính đổi nết!!!

Quan Thanh đưa Tô Y Thược đi một vòng quanh công ty.

Đây là một công ty quảng cáo, Y Thược được phân công vào phòng kế hoạch, công việc cụ thể là phụ trách thiết kế, hoàn thiện, tìm các ý tưởng mới. Cũng may ở trong trường, ngành học của cô cũng là thiết kế quảng cáo chuyên nghiệp.

Các đồng nghiệp trong phòng đều rất nhiệt tình, thấy cô bước vào, mọi người đều lên tiếng chào hỏi cô.

Một vài người lần trước đi cùng Quan Thanh đến hội chợ việc làm cũng đã có mặt, thấy Y Thược, mấy người đều bước tới vây quanh cô.

Đột nhiên bị nhiều người vây quanh ồn ào thế này, Tô Y Thược hơi ngại ngùng.

“Ôi, người đẹp… em tên gì? Bao nhiêu cái xuân xanh rồi? Có bạn trai chưa?” Đột nhiên có một tiếng trêu ghẹo vọng tới từ ngoài vòng vây, một tiếng huýt sáo phụ trợ cũng vang lên rất đúng lúc. Những người đồng nghiệp nam khác cũng hùa theo trêu đùa. Với một cô gái xinh đẹp như Tô Y Thược, hiếm có người thanh niên nào không thích cô.

Quan Thanh vội vàng giải vây cho cô, vì bình dấm chua của người nào đó thực sự rất lớn… rất rất lớn… Anh mà biết, chắc chắn sẽ khiến cho đám nhóc con tuổi trẻ hừng hực này trở nên rất khó coi!!!

“Lăn hết về làm việc của mình cho tôi!” Quan Thanh quát ầm lên, vừa lúc khống chế được tình hình ở đây.

Mọi người vừa quay về vị trí của mình, thì điện thoại của Tô Y Thược lại vang lên.

Là một số điện thoại lạ.

Do dự một chút, Tô Y Thược cũng nhấc máy.

“Đây là số của tôi.” Giọng nói này, là giọng nói vừa vang lên bên tai Tô Y Thược cách đây không lâu, là vị tổng giám đốc thần thần bí bí kia. Có điều, sao anh lại biết được số di động của cô? Tổng giám đốc không cần thiết phải biết số điện thoại của mỗi nhân viên trong công ty mà. Hơn nữa, anh báo số của mình cho một nhân viên vừa mới chân ướt chân ráo vào công ty làm gì?

“Vâng.” Y Thược trả lời.

Sau đó, hai người cứ im lặng như vậy, không ai nói gì cả.

Tay cầm điện thoại của Tô Y Thược hơi toát mồ hôi, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy hơi hồi hộp, cứ như cảm nhận được hơi thở, khí tức của anh truyền từ đầu dây bên kia sang vậy.

Quan Thanh vốn định cho Y Thược quay về trường, ai ngờ vừa rồi đột nhiên ông chủ lại bảo cô giữ Y Thược lại, tối mới thả cô ấy về, tránh cho người khác có ý đồ không thuần khiết.

Hừ, nếu có người đàn ông nào đó có ý đồ không thuần khiết với cô ấy, Lâm Mạc Tang anh xưng thứ hai thì không có ai dám xưng thứ nhất đâu!!! Hơn nữa, cừu Tô nhà anh ở lẫn trong đám lang sói của công ty chúng ta thì càng nguy hiểm hơn ấy, có biết không hả?!

Lần này Tô Y Thược chờ Lâm Mạc Tang cúp điện thoại trước, nhưng thực tế thường không như ý mình mong muốn. Chờ một lúc lâu, cuối cùng cô đành phải lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước.

“Anh… còn có việc gì không ạ?” Y Thược hỏi.

Tròng mắt Lâm Mạc Tang hơi cay cay, có phải cô đã quên anh rồi không? Suy cho cùng cũng đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả anh là ai, cô cũng không cảm nhận được nữa phải không?

“Không có gì, em cúp máy đi.” Tô Y Thược nhìn điện thoại đầy vẻ nghi hoặc, chậm rãi ấn nút tắt cuộc gọi.

Không biết vì sao, mỗi lần nói chuyện với anh, cô lại thấy rất căng thẳng, hồi hộp, Tô Y Thược rất hiếm khi có loại cảm xúc này, vì thế, hiện giờ chính cô cũng cảm thấy mơ hồ.

“Y Thược.” Quan Thanh đánh thức Tô Y Thược như đang lạc vào cõi thần tiên.

“Giờ cũng đã giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé?!” Vừa nói cô ấy vừa tự nhiên ôm lấy cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của Tô Y Thược, cứ như chuyện này hết sức bình thường vậy.

Tô Y Thược lại không quen lắm, cô rất ít khi thân mật với người khác như thế, đặc biệt là một người phụ nữ rất giống chị cả này.

Đương nhiên Quan Thanh có thể cảm nhận được cơ thể Tô Y Thược cứng lại. Quả nhiên, cô bé này kỳ lạ thật! Rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì? Toàn thân cô từ trong ra ngoài đều tràn ngập bi thương, khiến những người xung quanh bất giác nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ cô, mà cô lại kiên quyết kháng cự lại sự tiếp xúc với những người xung quanh. Chỉ như vậy thôi cũng có thể thấy được, cuộc sống của cô dường như rất khổ sở.

Quan Thanh là một người phụ nữ, cô vẫn luôn coi Tô Y Thược như em gái mình. Nhìn thấy cô ấy như vậy, cô cũng cảm thấy rất đau lòng, hình như từ lúc biết cô, cô chưa từng nhìn thấy Y Thược cười thì phải.

Trong mắt Quan Thanh thoáng xuất hiện vẻ đau lòng. Cô ấy làm ra vẻ không phát hiện ra sự gượng gạo của Tô Y Thược, kéo tay cô rất tự nhiên đi về phía nhà ăn.

“Hình như ông chủ rất quan tâm đến nhân viên chị nhỉ.” Lúc ăn cơm, Tô Y Thược đột nhiên nói câu này.

“Phụt.” Quan Thanh đang uống nước trái cây, vừa nghe cô nói vậy, liền phun thẳng nước trong miệng ra.

“Khụ khụ… khụ khụ… khụ khụ…”

Tô Y Thược vội vàng đưa khăn cho cô ấy, chẳng lẽ cô nói sai gì sao?

“Chị sao thế?