
ông lãnh
đạm với Lâm Văn Cảng như với những người khác. Cả ba người vui vẻ ngồi
ăn cơm, tất nhiên là nếu không có bản mặt cương thi của Lâm đại gia kia.
“Anh, cả năm trời anh đi đâu vậy? Chị dâu tìm anh đến mức mà lật tung hết mọi nơi lên ấy ~”.
Lâm Mạc Tang hơi dừng đũa, nhìn về phía Tô Y Thược.
“Nào, ăn đùi gà đi!”. Tô Y Thược đảo mắt sang chỗ khác, hơi ngượng ngùng, gắp một chiếc đùi gà vào bát Lâm Văn Cảng để ngăn cái miệng lải nhải của
cậu ta lại.
Lâm Văn Cảng lập tức quên hết, tập trung đối phó với món ăn trước mặt cậu ta.
Tô Y Thược khẽ thở phào.
“Em muốn đi đâu?”. Lâm Mạc Tang hỏi. Đêm qua cô ấy nói muốn anh đi cùng đến một nơi.
“Đi gặp một người em phải hận, nhưng giờ không hận nổi nữa. Không muốn gặp
nhưng lại không thể không gặp.” Dường như Tô Y Thược nhìn thấy hai người kia qua khoảng không trước mặt, Văn Quân, Koster, hai người đã hủy hoại cuộc sống của cô.
Lâm Mạc Tang không hiểu rõ ý cô
lắm, có lẽ anh của lúc trước sẽ nhanh chóng hiểu cô có ý gì, nhưng anh
của hiện tại lại không biết cô, không biết tất cả về cô, điểm này khiến
anh hơi buồn bực.
“Chưa biết chừng còn có thể tìm lại trí nhớ cho anh, vì người đó có liên quan đến chuyện anh bị thương rơi
xuống biển.” Trong đầu Tô Y Thược đang nhớ lại hình ảnh gã đàn ông đứng
bên cạnh Koster đã giơ súng bắn Lâm Mạc Tang, đến bây giờ cô vẫn chưa
bình tĩnh được.
“Ai?” Một hình bóng thoáng lóe lên
trong đầu Lâm Mạc Tang, tiếng súng vang lên bên tai… nhưng khi anh muốn
nhìn rõ hơn thì đầu lại đau nhức khiến anh không kìm được liền dùng tay
đập mạnh vào đầu.
Tô Y Thược cũng nhận ra sự khác thường của Lâm Mạc Tang, vội ấn tay anh xuống, hơi sốt ruột hỏi: “Anh sao thế?”
Sau khi phát hiện ra dù có cố gắng thế nào cũng vô dụng, Lâm Mạc Tang hơi
thất vọng buông tay ra, rõ ràng đã nhớ ra rồi, vì sao lại biến mất như
thế?!
“Anh, anh sao thế?”. Lâm Văn Cảng cũng thấy Lâm Mạc Tang khác thường, quan tâm hỏi.
“Anh ấy mất trí nhớ.” Tô Y Thược giải thích.
“Hả?!”. Lâm Văn Cảng kinh ngạc, đánh rơi cả đùi gà xuống, “Mất trí nhớ á?”.
“Ừm.” Thấy Lâm Mạc Tang hơi chán nản, Tô Y Thược nghĩ có lẽ nên nói hết cho
anh ấy biết chuyện trước kia, chưa biết chừng còn có thể nhớ ra gì đó.
Vì đó, cô chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra, ngay cả Mộ Dung Ngữ Yên, Tống Tâm Di, Âu Dương Tuyết cũng kể hết, không bỏ sót một ai
cả. Nhắc đến khoảng thời gian hai người kết hôn giả, cô lén quan sát
phản ứng của anh, nhưng kết quả là không nhìn ra được gì cả, khiến cô
hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh.
Chờ Tô Y
Thược nói xong, Lâm Văn Cảng đã sợ đến ngẩn người. Không ngờ sau khi từ
thành phố A đến thành phố Quyết Hoa, hai người họ lại xảy ra nhiều
chuyện như vậy. Vẻ mặt Lâm Mạc Tang nặng nề không nói. Tô Y Thược khó
hiểu, anh không có gì cần hỏi sao?
“Vậy còn em? Em là ai?”. Còn đang thắc mắc vì sao anh không lên tiếng thì Lâm Mạc Tang đã cất tiếng hỏi.
“Em?! Anh muốn biết chuyện gì?”
“Toàn bộ.” Anh không mấy quan tâm trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh
chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về cô, cuộc sống, cùng với những chuyện đã
xảy ra với cô.
“Ăn no chưa?” Ánh mắt sắc như đao của Lâm Mạc Tang quét về phía Lâm Văn Cảng, thằng em trai này chả khác nào bóng đèn!!!
Lâm Văn Cảng đang định phản kháng một chút nhưng lại bị ánh mắt của ông anh hạ gục trong một giây, ngượng ngùng thu vuốt lại: “Em… em
về trước…” Rất biết điều.
Lâm Mạc Tang hài lòng thu lại ánh mắt sắc bén của mình, phẩy tay áo.
Trong lòng Lâm Văn Cảng đầy ấm ức, anh trai cậu ta mất trí nhớ thật á? Vì sao vẫn đen tối như thế chứ? Đùi gà của cậu…
Chờ Lâm Văn Cảng đi rồi, hai người hơi im lặng một chút.
“Koster.” Tô Y Thược vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lâm Mạc Tang.
Khi nghe thấy cái tên này, trong đầu Lâm Mạc Tang hiện lên chút bóng dáng
mơ hồ, dường như còn có rất nhiều người đằng trước. Một năm vừa rồi, anh rất hay nằm mơ, mơ thấy một người giằng co với cả đám người. Anh rất
muốn đưa người kia đi, nơi đó dường như rất nguy hiểm, nhưng anh không
có cách nào cả nên luôn giật mình tỉnh dậy, nửa đêm đứng hút thuốc một
mình, cuối cùng cũng hết cả buồn ngủ.
“Quỳ Thiên.” Lâm Mạc Tang thốt lên theo phản xạ.
Mắt Tô Y Thược chợt lóe sáng: “Anh nhớ ra rồi?”
Nhìn dáng vẻ của cô, không hiểu sao Lâm Mạc Tang thấy hơi bực bội, anh không nhớ ra bất cứ chuyện gì cả, chắc hẳn cô ấy rất thích mình trước kia
nhỉ… Nghĩ vậy, mặt Lâm Mạc Tang hơi lạnh đi, “Không!”
Tia sáng trong mắt Tô Y Thược tắt hẳn.
Lâm Mạc Tang càng bực hơn, giọng điệu bất giác có vẻ xa cách: “Hắn hẹn em bao giờ?”
“Ừm, 15 tháng sau, anh có rảnh không?” Giọng điệu chợt trở nên lãnh đạm của
Lâm Mạc Tang khiến Tô Y Thược hơi khó hiểu, anh sao thế?
“Ừ.” Lâm Mạc Tang đáp lại một từ đơn giản rồi quay người ra ngoài, cũng không thèm liếc Tô Y Thược lấy một cái.
Tô Y Thược ngớ người, không phải hai hôm nay vẫn bình thường sao?
Lâm Mạc Tang đi khỏi nhà suốt cả ngày trời, đến nửa đêm cũng chưa thấy về.
Một mình Tô Y Thược đứng trong căn phòng trống rỗng, sắc mặt khó coi.
Anh ấy không hề nói với mình l