
muốn biết có phải cô ấy điên rồi không.
“Dừng lại dừng lại dừng lại! Mày cấp tốc gọi tao sang đây chỉ vì muốn tao đi
mua quần áo cùng với mày à?!” Lục Hân bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt mà ai
cũng có thể nhận ra là đang rất sung sướng của Tô Y Thược, cô rất hy
vọng cô ấy có thể buông lỏng lòng mình ra, nhưng mà như thế này có phải
quá bất thường không?
“Ừ.” Tô Y Thược tùy ý trả lời,
“Cái này nhìn có dược không?” Cô lấy một chiếc váy ngắn màu xanh lục
nhạt ướm lên người, lúc thì nhíu mày, lúc lại băn khoăn.
Cô thế này khiến Lục Hân hoảng hốt.
“Y Thược?” Lục Hân thận trọng gọi tên cô.
“Tao không điên.”
“Thế thì sao lại…”
“Tao tìm thấy anh ấy rồi!” Suy nghĩ của Tô Y Thược lại quay về đêm qua, tuy
anh đã quên mất cô, nhưng người đó chắc chắn là anh. Biết anh còn sống,
trong lòng cô tràn ngập hy vọng.
“Anh ấy? Ai?” Lục
Hân hoang mang, suốt một năm nay Tô Y Thược đều chìm đắm trong sự thống
khổ vì mất đi Lâm Mạc Tang, lẽ nào cô ấy tìm được Lâm Mạc Tang rồi? Có
điều, biết bao nhiêu người đã mất mạng trong vụ nổ lớn đó, tỷ lệ sống
sót của anh…
“Lâm Mạc Tang.” Tô Y Thược nhẹ nhàng
phát ra ba chữ kia, ánh mắt say đắm nhìn xuyên qua tủ kính, dường như
đang nhìn về một nơi không chạm tới được.
Lục Hân
nghẹn lời, một năm trước cô gọi Lục Thần Hi đi, nói chuyện nghiêm túc
với anh ta một hồi, sau đó, Lục Thần Hi cũng biết mình và Tô Y Thược
không có hy vọng gì, mà sau khi Lâm Mạc Tang mất tích, Diệp Tư Trần vẫn
giữ chặt Tô Y Thược ở Diệp gia. Lục Thần Hi quyết định một năm sau mà
Lâm Mạc Tang không xuất hiện, cô ấy cũng không yêu Diệp Tư Trần thì anh
ta sẽ quay lại đón cô ấy.
Ngày hôm qua, Lục Thần Hi còn đến tìm cô… Xem ra, số trời đã định rằng họ không có duyên phận với nhau rồi. Lục Hân thở dài.
“Đại tiểu thư à, mày mặc cái gì người ta cũng đâu có chê. À… phải rồi, mày
không mặc gì là đẹp nhất ~” Lục Hân cười thô bỉ, trêu chọc Tô Y Thược.
Mặt Tô Y Thược hơi đỏ lên, trong mắt lại thoáng có vẻ bi thương.
“Sao thế?” Lục Hân tinh tế phát hiện ra sự biến chuyển trong cảm xúc của Tô Y Thược.
“Anh ấy không nhớ tao. Anh ấy mất trí nhớ. Hơn nữa, tồi tệ nhất là… anh ấy
sắp kết hôn!” Tô Y Thược nói từng chữ từng chữ một, tuy cô quyết tâm
muốn làm cho anh yêu lại mình, nhưng cô vẫn không dám xác định…
“Hả?” Lục Hân há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tô Y Thược, sau đó nghi hoặc hỏi:
“Không phải hai người đã kết hôn rồi à? Trùng hôn được sao?”
Câu hỏi của Lục Hân khiến Tô Y Thược á khẩu, sao cô không nghĩ tới nhỉ?!
Bọn họ chưa từng ký giấy ly hôn, mà giấy đăng ký kết hôn cũng là thật,
như vậy, trên danh nghĩa cô vẫn là vợ của anh như trước! Nghĩ tới đây,
cô lập tức kích động hẳn.
“Đúng thế, sao tao không nghĩ ra nhỉ?!” Tô Y Thược ngẩn người vỗ đầu mình, quan tâm quá sẽ bị loạn, mình phải bình tĩnh…
Mặt Lục Hân đầy vẻ ‘mày hết thuốc chữa rồi’.
Đi dạo cả một ngày, cuối cùng Tô Y Thược cũng chưng diện xong.
Cô hơi căng thẳng đi đến nhà hàng đã hẹn với Lâm Mạc Tang, giống y như một cô nữ sinh lén đi gặp bạn trai vậy. Tiếng đàn violin du dương văng vẳng vang lên trong nhà hàng.
Nhìn Lâm Mạc Tang ngồi bên cạnh bàn chăm chú suy nghĩ, Tô Y Thược hít sâu một hơi, đi về phía anh.
Vì sự xuất hiện của Tô Y Thược, trong nhà hàng đã bắt đầu vang lên những
tiếng bàn tán nho nhỏ, đặc biệt là một vài ánh mắt nam giới đã nhìn chằm chằm về phía cô. Tô Y Thược bực bội, biết thế này thì đã không nghe Lục Hân ăn mặc như thế rồi.
“Tiểu thư, em đang tìm ai à?” Một gã đàn ông tự cho là mình rất chuẩn xông ra chặn đường Tô Y Thược.
“Hả?” Sao anh ta biết mình đang tìm người? Anh ta đừng có chắn đường mình được không?!
“Cô ấy tìm tôi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng người đàn ông
kia, cảm giác lành lạnh rờn rợn chạy dọc sống lưng anh ta. Anh ta chậm
rãi quay lại, một người đàn ông nhìn như nam thần đang đứng sau lưng anh ta, xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh của nữ giới. Người đàn
ông đó thật quá quyến rũ!
Gã đàn ông kia hơi ngại ngùng nói lời xin lỗi rồi xám mặt bỏ đi.
Sau khi đuổi người làm phiền cô đi rồi, Lâm Mạc Tang cũng không nói gì, quay người đi thẳng về bàn mình.
Tô Y Thược cảm giác dường như tâm trạng của anh không được tốt, sao thế?
Nếu cô biết rằng cách ăn mặc của cô hôm nay nóng bỏng đến nhường nào, thì
sẽ biết vì sao tâm trạng của Lâm Mạc Tang không tốt. Buổi tối cô còn cố
tình đi làm tóc, mái tóc dài hơi cuộn sóng, nghịch ngợm xõa sau lưng cô, chiếc váy liền màu hồng hở vai dán sát vào người cô, vừa phô bày thân
hình ma quỷ của cô, lại phối hợp với gò má hồng phấn tạo nên vẻ đẹp khó
nói thành lời. Đôi chân nhỏ trắng nõn lộ ra càng khiến người ta không
dời mắt đi được. Qua một năm, khuôn mặt thanh thuần của Tô Y Thược lại
tăng thêm chút vẻ quyến rũ, nên cô vừa đến đã thu hút ngay ánh mắt của
người khác.
Khi Lâm Mạc Tang nhìn thấy cô, trong mắt
thoáng hiện lên vẻ choáng ngợp, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt của những
người đàn ông khác, anh lại bất giác muốn chửi thề. Đang yên đang lành
cô ấy lại ăn mặc hở hang như thế làm gì? Còn nữa, vì sao anh phải để ý
đến cô ấy n