
mắt của anh mà
nhìn lại, là một cô gái có tướng mạo thanh tú cùng một người đàn ông
tuấn tú tao nhã, cô gái kia thoạt nhìn giống như đang khóc.
Không phải là tình nhân cãi nhau a? Cô kéo dài lỗ tai nghe.
Tầm mắt Khúc Túc nhìn chằm chằm vào Tất Ngọc Nhi, chỉ thấy cô cùng
một người con trai khác nói chuyện với nhau vài câu, biểu tình cô đơn
chào tạm biệt, chờ cho người đó đi xa, lập tức lộ ra cảm xúc yếu ớt,
nước mắt rơi mãi, cô vừa chuyển thân qua, nhìn thấy gương mặt quen thuộc hiện ra, biểu lộ có chút kinh ngạc, “Khúc…… Khúc quản lí!”
“Các người biết nhau?” Giản Hiểu Bái đối với Khúc Túc hỏi.
“Cô ấy là đồng nghiệp cùng công ty.” Trong lòng cảm thụ một cổ kỳ dị làm cho anh từ trước đến nay tính tình trầm tĩnh có chút thay đổi, nhìn thấy Tất Ngọc Nhi biểu lộ bi thương, lòng của anh trở nên mạnh mẽ.
“Khúc quản lí, cùng bạn gái đi dạo phố a? Tôi đây sẽ không quấy rầy
các người.” Tất Ngọc Nhi cúi đầu xuống, sau khi nói xong liền vội vàng
bước nhanh rời đi.
“Giản tiểu thư, hôm nay chấm dứt ở đây a! Tôi còn có việc, đi trước.” Anh đưa danh thiếp ra, đuổi theo phía sau Tất Ngọc Nhi.
Thì ra mặt lạnh Diêm La cũng có loại biểu lộ lo lắng này, Giản Hiểu
Bái lắc đầu cười nói, ngoan ngoãn chuẩn bị báo cáo tình hình, tiếng
chuông mới vang lên, mặt khác ở đầu bên kia liền vội vàng tiếp, như là
đã chờ đợi lâu rồi.
Tất Ngọc Nhi hấp lấy cái mũi, tìm ngõ nhỏ mà núp vào, nhìn thấy phía bốn phía không người, “Oa ——” một tiếng, yếu ớt khóc lớn lên.
Học trưởng không cần cô!
Cô thật vất vả quyết định, cố lấy dũng khí thông báo, kết quả từ đầu tới đuôi đều là tự cô đa tình.
Học trưởng Tiểu Thành của cô vẫn luôn xem cô như em gái, chính là cô không cần anh trai nha!
Cô bị quăng……
Cô cố gắng như vậy, sao kết quả lại là như vậy?
Đứng tại chỗ khóc một hồi, chuông điện thoại di động vang lên, cô
nhìn tên hiện trên điện thoại, ấn khóa trò chuyện sau đó trực tiếp nói:
“Thành, cậu nói đúng rồi, mình thật sự bị quăng —— ô……”
Cô ho một tiếng, “Mình bất kể, cậu phải mời mình ăn bữa tiệc lớn,
lòng mình đau quá.” Bên cạnh khóc bên cạnh hút không khí, “Mình ngày mai trở về tìm cậu, nhớ rõ chuẩn bị giấy nhiều một chút.” Nghe đối phương
nói vài câu, cô chấm dứt trò chuyện, có phần tức giận mà lau nước mắt.
Cô vuốt ngực, cảm giác mình cũng sắp không thở được, thật là khổ sở, tâm như bị gặm cắn đau đớn, cô ngồi xổm người xuống, đem mặt vùi đi,
khóc đến thương tâm.
Cô thật thê thảm —— ô ô ô……
“Đừng khóc.” Khúc Túc đứng ở trước mặt cô, nhíu mày nhìn bộ dáng co lại thành một đoàn.
Cô ngừng tiếng khóc, hai mắt sưng đỏ còn dính nước mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên phía người con trai.
Sao mà anh cũng đi đường này? Sao mỗi lần bộ dáng của cô chật vật thì đều bị anh gặp được? Sao cô cứ không may như vậy……
“Đừng khóc.” Anh nói giọng êm ái, ánh mắt từ trước đến nay trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ lại trộn lẫn một tia lo lắng.
“Khúc quản lí, làm sao anh lại ở trong này?”
“……” Anh cũng muốn biết tại sao anh phải ở đây nhìn chằm chằm vào
một cô gái thất tình ở trong ngõ nhỏ mà khóc rống đến chảy nước mắt.
“Tôi…… Tôi đi trước.” Cô lộ ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
“Khúc quản lí còn có chuyện gì sao?” Cô dừng bước, không dám quay đầu lại.
“Tôi đưa cô trở về.” Xem bộ dạng lúc này của cô rất xấu, trong lòng anh vẫn là không có khả năng thả lỏng.
“Bạn gái của anh đâu?” Cô nhớ rõ cô có nhìn thấy bạn gái của anh, bộ dạng rất đáng yêu, ô…… Ngay cả Khúc quản lí cũng có bạn gái, vì cái gì
mà cô lại thảm như vậy…… Ô ô……
“Cô ấy không phải.” Một phát bắt được cổ tay của cô, “Tôi đưa cô trở về.”
“Khúc quản lí, anh không cần lo lắng.” Cô chỉ là cúi đầu, nhìn giày
cao gót mà mình mới mua, cảm giác mình quá ngu xuẩn, “Tôi ngày mai sẽ đi làm đúng giờ.”
“Cô đương nhiên phải đi làm.” Cô cho là anh là ở chỗ này so đo sao?
Khúc Túc lôi kéo cô đi, việc cấp bách trước tiên là đưa cô trở về.
Cô thấy cổ tay bị nắm chặt, đột nhiên nước mắt lại không nghe lời mà tuôn ra, cô không muốn bị nắm như vậy, cô nhớ có người ôn nhu nắm tay
của cô, nhớ người cô yêu, cô không nghĩ người đó lại……
“Ô……” Cô đau buồn, liền lên tiếng khóc.
Khúc Túc dừng bước lại, vuốt khuôn mặt tuấn tú, trong mắt có nhiều phức tạp.
Tất Ngọc Nhi thút tha thút thít, nhìn Khúc Túc, cô đột nhiên thốt
ra, “Khúc quản lí, anh yêu tôi được không? Nấc!” Cô khóc đến đánh nấc.
Anh chỉ là sắc mặt khó coi mà nhìn cô, cô bây giờ là tại tùy tiện tìm người thay thế rồi?
“Thực xin lỗi, nấc! Tôi đã không biết mình đang nói cái gì……” Cô cúi đầu xin lỗi, “Khúc quản lí, anh không cần phải để ở trong lòng.”
Tùy tiện yêu cầu người con trai yêu cô? Cô thật sự là tinh thần không rõ.
Nghe vậy, Khúc Túc tâm tình không vui lại càng tối tăm thêm.
—
“Tất tiểu thư, mắt cô như thế nào mà sưng tấy?” Đồng nghiệp đi qua phòng khách thấy hiếu kỳ liền hỏi.
“Bởi vì ngày hôm qua thức đêm hơi muộn, không có chuyện gì.” Cô
không tự giác mà sờ soạng hai mắt của mình, cô nghĩ là nó sưng lên.
“Khúc quản lí sớm.” Đồng nghiệp nhìn thấy Khúc quản lí tiến đến, lên t