Teya Salat
Kẻ Ác Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Kẻ Ác Tuyệt Đối Phải Cáo Trạng Trước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322040

Bình chọn: 10.00/10/204 lượt.



“Cẩn thận một chút.” Anh hơi hơi buông bàn tay ra, làm cho cô dễ dàng hoạt động.

Tất Ngọc Nhi cẩn thận đem rương dời đi, mở tủ quần áo ra, lấy quần

áo ra đưa cho người con trai phía sau, “Khúc quản lí, phiền toái anh

trước tạm thời giúp tôi cầm quần áo một chút.” Tay của cô nắm được đèn

pin ở trong chỗ tối trong rương, phải đem quần áo trước chuyển sang một

bên.

Một lòng chỉ nghĩ tay nhanh lên nắm bắt tới đèn pin, sờ đến quần áo không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người Khúc Túc lấp đầy.

Đột nhiên ánh sáng hiện ra, Tất Ngọc Nhi nheo mắt lại, chậm rãi

thích ứng ánh sáng. “Điện có rồi!” Cô thở nhẹ một hơi, tâm tình lập tức

thoải mái không ít, xoay người, lại chỉ gặp Khúc Túc biểu lộ quái dị,

theo tầm mắt của anh nhìn lại, chồng chất tại trên người anh toàn quần

áo, đúng là nội y màu đen của cô.

Anh lấy ngón trỏ ôm lấy vai, con ngươi đen trong trẻo nhưng lạnh

lùng hơn nhiều có một chút trêu tức, chằm chằm vào gò má đỏ hồng của cô, giống như cười mà không phải cười nói: “Dáng người không tệ.” Ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, tiếng đàn vi-ô-lông uyển chuyển hàm xúc

tuyệt đẹp, thêm vào đó là đầu bếp đang tỉ mỉ xếp đặt các món ăn tinh

xảo, phong cách phong nhã cường điệu nổi danh nhà hàng đứng lặng yên

trong thương xá bách hóa tinh phẩm, không ít đoàn phu nhân đi dạo phố

xong đều dùng cơm ở nơi này.

“Chờ Giản tiểu thư đến, con cũng không nên bày sắc mặt như thế làm

cho nhà người ta xem.” bà Khúc tao nhã cầm khăn tay lau khóe miệng,

giương mắt nhìn biểu lộ thờ ơ của con trai, trong lòng thở dài. “A Túc,

con có nghe được lời nói của mẹ không?”

Cái tính tình lạnh như băng này, có khi cũng làm cho bà cảm thấy thật đau đầu.

“Nghe rõ rồi.” Khúc Túc không đếm xỉa tới mà uống rượu đỏ, thì ra đây gọi là chuyện quan trọng trong miệng của mẫu thân.

“Cơm nước xong liền đưa Giản tiểu thư đi tản bộ, xem cảnh đêm.”

“Đã biết.” Trực tiếp cự tuyệt chỉ biết vĩnh viễn sẽ mang đến việc

nhắc đi nhắc lại không dừng, dù sao cũng chỉ là đi đường, đổi lấy thanh

tĩnh một chút, có gì mà không thể.

“Bác Khúc!”

“Hiểu Bái, mau tới đây.” bà Khúc hướng phía cô gái dễ thương ngoắc,

“Ta giới thiệu với con một chút, đây là con trai của ta, Khúc Túc.”

“Anh Khúc hảo.” Cô mỉm cười ngọt ngào, cởi mở chào hỏi.

Khúc Túc gật gật đầu, không để lại một ít thời gian để ngắm.

“Bác có việc đi trước.” bà Khúc cầm lấy túi xách, rời đi trước, đối với Giản Hiểu Bái nhỏ giọng nói.

“Vâng, bác Khúc, tạm biệt.” Cô gật đầu đáp, đợi sau khi bà Khúc rời đi, mới đưa ánh mắt nhìn người con trai ngồi ở đối diện.

Nhân viên phục vụ đưa thức ăn tới, Khúc Túc thay cô nhận lấy.

“Anh Khúc, anh không vui sao? Sao lại không nói chuyện?” Cô múc một ít món điểm tâm ngọt ăn.

“Cô muốn thế nào?” Âm điệu lãnh đạm không có tâm tình, qua loa thuần túy.

“Em chưa từng đi như thế này đâu, anh không thích hay sao?” Bác Khúc nói muốn giới thiệu con trai cho cô biết, cô từ trước đến nay không bài xích việc quen biết nhiều bằng hữu, thêm nữa bác Khúc là người rất

nhiệt tình, cho nên cô cũng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng đi đến nơi hẹn, nếu như từ nay về sau thực sự là thành con dâu của bác Khúc, vậy

cũng không tồi a!

Chỉ là đối phương rõ ràng thiếu hứng thú với cô.

“Không có.” Anh thành thật trả lời.

“Em biết.” Cô cười cười, nhún nhún vai không sao cả. “Bác Khúc muốn

em thông cảm với cá tính của anh, muốn em chủ động một chút…… Anh Khúc,

anh yêu thích kiểu cô gái như thế nào?”

“Tôi không có đặc biệt yêu mến kiểu cô gái nào.”

“Anh Khúc, bác Khúc vì hôn sự của anh mà lo lắng.” Cô thấm thía nói.

“Cho nên tôi xuất hiện ở nơi này.” Anh biết nghe lời, an phận nghe lời làm con ngoan.

“Được rồi! Kết giao bằng hữu đơn thuần.” Cô hướng phía anh mỉm cười, ba ngụm như hai giải quyết hết món điểm tâm ngọt, “Ăn xong rồi, chúng

ta đi thôi!”

Khúc Túc kinh ngạc nhìn phản ứng của cô.

“Như thế nào? Chưa từng thấy qua mỹ nữ?” Cô cười ở lối đi vào. “Đi

nhanh một chút, em không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.”

Anh cong môi, không nghĩ tới cô là người con gái thức thời như vậy.

Hai người đi ở trên đường, không nói một câu nào.

Khúc Túc nhìn cô gái tươi cười bên cạnh, cô cởi mở hào phóng, có

chuyện nói thẳng, cùng Tất Ngọc Nhi hoàn toàn là không giống nhau; lại

nhớ lại ngày bão của đêm kia, Tất Ngọc Nhi một phen đoạt lại nội y biểu

lộ xấu hổ và giận dữ, vui vẻ lập tức hiện lên trên đáy mắt của anh.

Vị Tất tiểu thư kia, thật là thú vị làm cho anh nhịn không được mà muốn đùa với cô lần nữa.

“Anh Khúc, anh đang nghĩ cái gì vậy?” Nhìn tâm tình của anh vui sướng, là có chuyện vui vẻ sao?

“Không có gì.” Anh nhún vai.

“Anh Khúc, anh có động tâm hay chưa?” Cô hiếu kỳ nhưng vấn đề như kiểu cá tính của người con trai này, sẽ thích kiểu cô gái nào?

Rất giống như động tâm? Anh dừng một chút, muốn phủ nhận thì phía

trước có một đôi nam nữ nói chuyện với nhau đã hấp dẫn ánh mắt của anh,

cũng làm cho anh dừng bước.

Tất Ngọc Nhi hẹn hò ở trong này?!

Ý niệm nổi lên trong đầu làm cho lồng ngực của anh hơi co rút.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Giản Hiểu Bái theo ánh