
Nói thêm câu nữa mình nhét bánh bao vào miệng cậu.
- Ụa…
Chưa kịp buông Tiêu Dao công tử ra một chiếc bóng cao lớn toả ra hơi lạnh
sừng sững đứng sau lưng hai người, vươn tay nhẹ nhàng nhấc Tiêu Dao công tử mặt trắng bệch hai tay bịt chặt miệng mắt oanh oánh nước ra khỏi
vòng tay ghì chặt của Tôn Tú Thanh.
- Phu nhân có chỗ nào không khoẻ?
Tiêu Dao công tử đáng thương lắc lắc đầu, lại nhìn xuống đĩa bánh bao trong
tay hắn lập tức trợn ngược mắt vùng ra khỏi tay Diệp thành chủ chạy ra
phía sau nôn ra cả mật xanh lẫn mật vàng. Diệp Cô Thành nhíu mày cầm một tách trà đi đến bên cạnh Tiêu Dao công tử, không để ý đến những thứ dơ
bẩn dưới chân cúi xuống nhẹ nhàng lau khoé miệng đầy đặn rồi đưa tách
trà ra.
- Súc miệng một chút, nàng khó chịu?
- Thành chủ…để Thuý Miên chăm sóc phu nhân, những việc này ngài không nên động tay.
Một giọng nói ngọt ngào từ phía sau vang lên, bạch y nữ tử rụt rè tiến đến
xen vào giữa hai người. Bàn tay thon thon của nàng ta đỡ lấy Tiêu Dao
công tử nâng lên vô cùng cần thận nhưng Diệp thành chủ chính là dùng tay áo quấn lấy thân hình kiều nhỏ trong thân nam trang về phía mình, ôn
nhu ôm vào lòng xoay người bước ra ngoài lạnh nhạt bỏ lại một câu.
- Cô nương bớt nhọc tâm.
Đôi mắt trong suốt như nước hồ thu gợn lên một tia không cam lòng, nàng ta
cụp mắt xuống cắn môi. Bàn tay trong ống tay áo rộng nắm chặt lại, móng
tay đâm vào lòng bàn tay đau buốt nhưng cũng không bằng sự khó chịu bên
trong lòng nàng. Nàng là “Thiên diện bồ tát” bí ẩn bậc nhất giang hồ,
nàng có thể trở thành bất kỳ ai mình muốn, nàng là nữ nhân có thể yểu
điệu dịu dàng cũng có thể yêu dị mị hoặc, nàng là nữ nhân bất cứ ai một
lần nhìn thấy cũng không nỡ dời mắt. Không ai có thể thoát được giọng
nói mê hặc ngọt ngào của nàng, không ai có thể từ chối đôi mắt sâu thẳm
lôi quấn cùng thân hình quyến rũ của nàng mà… Hắn , nam nhân duy nhất
khiến nàng động tâm lại không một chút mảy may chú ý.
Nữ nhân
nhu nhược yếu đuối kia có điểm nào hơn nàng? Lúc mới đầu nàng còn tưởng
nàng ta phải là một nữ nhân thành thục mê người thế nào nhưng qua vài
ngày tiếp xúc nàng nhận thấy vị phu nhân này hoàn toàn là một nữ nhân
đơn giản, không hề có tâm phòng bị với bất cứ ai. Nữ nhân thanh lệ Tôn
Tú Thanh kia còn có tâm cơ hơn, chẳng nhẽ nam nhân lại thích loại nữ
nhân như vậy? Nàng ta thật sự có khuôn mặt xinh đẹp lay động lòng người
nhưng lại quá non nớt không có sự thành thục, thân hình thì nhỏ bé không có sự nảy nở hút mắt. Tính cách thì kỳ quặc khó hiểu tại sao ngay cả
Tây Vương cũng cảm thấy thú vị mà bị quấn hút mới mạo hiểm đoạt lấy nàng ta từ tay Diệp thành chủ, Phượng Thân Vương với thân phận Ngọc Diên
Diêm Vương một cái ma đầu thị huyết cũng vì nàng ta mà huyết tẩy “Vô Ảnh La Sát Cung”, lúc tại thành Hàng Châu tận mắt nàng cũng thấy thái độ
đặc biệt của hoàng thượng dành cho nàng ta. Không những thế còn dùng
sính lễ của công chúa xuất giá mà làm của hồi môn nữa, kết quả thì sao?
Nhờ đoàn người đưa quà cưới Tây Vương mới có thể tiến vào thành Bạch Vân mà bắt người tró lọt, dù cũng phải hi sinh một số lượng quân không nhỏ. Để nói sự sụp đổ của Hắc Phong thành phần lớn là do nữ nhân kia, nếu
không phải vì nàng ta làm cho rối loạn mất cảnh giác chưa chắc Tây Vương đã để Hăc Phong thành thất thủ dễ dàng như vậy. Còn Ngọc Diện Diêm
Vương không phải hiện vẫn đang nằm dưỡng thương tại Hắc Phong thành sao? Nghe nói hắn chính là vì ngăn cản Tây Vương mà bị nội thương đến mất
trí nhớ, những nam nhân suất sắc như vậy tại sao lại đều vây quanh một
nữ nhân ngu ngốc kia? “Thiên diện bồ tát” nàng chính là không cam lòng
như vậy, nàng chính là không muốn chịu thua một nữ nhân không có điểm
nào bằng mình như thế.
Thuý Miên mải chìm đắm trong sự ghen tị
của mình hoàn toàn không để ý đến một đôi mắt sắc lẻm thu hết mọi hành
động của bọn họ vào tầm mắt, khoé miệng chúm chím khẽ nhếch lên một
chút. Vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm môi, lão bản nương vừa gạt bàn tính vừa
nghĩ đến mớ tài bảo cùng nguyên liệu hảo hạng mình sắp thu được vào tay. Hai nam nhân kia cùng bảo tiêu thương đoàn này chính là loại thú dữ
nhưng nếu thành công thì món lợi lần này là rất lớn, xem ra hoạ đều từ
lòng dạ nữ nhân mà ra cả thôi. Bạch y nữ tử da trắng thịt mềm này sẽ là
cái khoá vàng xinh xắn để mở ra rương châu báu hiếm thấy đủ để mở rộng
khách điếm Long Môn này ra vài thành trấn nữa đây. Trời đêm tĩnh lặng, hắc nguyệt phong cao, đây chính là thời điểm thực hoàn hảo để có thể “cướp_hiếp_giết” mà!
Trong bóng tối của sân sau Long Môn khách điếm , hai bóng đen cảnh giác ngó
nghiêng trước sau rồi cùng không hẹn mà đụng nhau trước cửa trù phong.
Xoẹt…keng!
Âm thanh của kiếm rút khỏi vỏ va chạm với nhau chói tai trong bóng đêm, hai giọng trầm không được tự nhiên cùng lúc vang lên.
- Ai?
Im lặng…
- Ngươi báo tên đi!
Cả hai lại lần nữa không mưu mà hợp nói ra lời thoại giống nhau như đúc,
một người rút hoả điểm ra thổi lên. Trong ánh sáng lờ mờ hai nữ nhân
trong tạo hình nam trang giống hệt nhau, chỉ khác mầu trang phục. Mộ