
Duy An đã hoàn thành.
Khi Phan Duy An hiếu kì hỏi ảnh chụp
Phan Duy Ninh và Bạc Nhất Tâm là ai cung cấp cho báo chí, Chiếm Nam
Huyền cười nhạt không nói.
Về phần Đại Trung họa vô đơn chí, sau
khi bồi thường tài chính thâm hụt, danh dự tan biến, cổ phiếu sụt giảm,
vận đen rây dớp, hợp đồng thưa thớt, không nhạy bén thị trường mà hơn
nữa các nhân viên cấp cao có tài từ chức, bên trong còn đồn đãi vì giảm bớt thu chi mà phải giảm nhân lực, xác thực là bại như chẻ tre, không
thể cứu vãn.
Mà Chiếm Nam Huyền sau hôm kí hợp đồng với Ích Chúng, công khai tuyên bố thu mua Đại Trung.
Tình thế còn mạnh hơn người, tin tức vừa phát tán, không đợi Cao Phóng liên hệ, các thành viên hội đồng quản trị nắm cổ phiếu Đại Trung ở một mức nhất định không thể lưu thông thị
trường đã gấp đến mức không thể chờ người gõ cửa, ngay cả nhóm bảo hoàng của Đại Trung cũng rục rịch, đều nhanh chóng bán cái giá tốt nhất cho
Thiển Vũ.
Ôn Noãn buông tờ báo trong tay, nhìn gương mặt Chiếm Nam huyền trên báo, hơi ngẩn người.
Mấy ngày nay, cho dù khi nào cô gọi điện thoại cho anh, đều là một giọng nữ dịu dàng nói:’Số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thể liên lạc được…”. Gọi tới văn phòng, mãi không có ai tiếp, gọi cho thư kí của anh, Trương Đoan Nghiên luôn lễ phép nói
với cô anh đi công tác, gọi cho Đinh Tiểu Đại, nào ngờ cô nhóc bị điều
đến bộ phận kĩ thuật theo Quản Dịch, sau khi chuyển đổi công tác không
thể lên tầng 66 được nữa.
Ôn Noãn nhìn di động, im lặng, cô gọi cho Cao phóng.
Sau ba âm vang lên có người tiếp máy,”Ôn Noãn?”
“Cao Phóng, quấy rầy anh rồi, xin hỏi—Nam Huyền ở đâu?”
“Cậu ấy đi công tác rồi.”
“Anh có thể liên lạc được với anh ấy không?”
Cao Phóng chần chừ.
Lòng Ôn Noãn rốt cuộc cũng hơi trầm xuống, miễn cưỡng cười:”Không tiện?”
“Thật ra—-“
“Anh ấy không muốn nhận điện thoại của tôi, phải không?”
Cap Phóng trầm mặc, bảo anh nói thế nào mới được đây?
Ôn Noãn nhẹ giọng nói:”Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Sau khi cúp điện thoại cô nằm trên sofa, không tài nào hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột
nhiên không có chút manh mối, cô đã trở thành nơi Chiếm Nam Huyền cự
tuyệt lui tới.
Cô cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau đến bãi ngầm Thiển Vũ
hai tầng, đỗ xe xong cô đi tới thang máy chuyên dụng của anh, ấn phím
mật mã máy tính yêu cầu, cô nhập 0909, màn hình lóe sáng, đánh ra một
hàng chữ:”Mật khẩu sai, xin nhập lại lần nữa.”
Cô giật mình, lại nhập vào từng số từng số một, chắc chắn không sai.
Màn hình lại lóe sáng,” Mật khẩu sai, xin nhập lại lần nữa. Cảnh báo, nếu tiếp tục sai sẽ thông báo cho trung tâm bảo hành.”
Lùi về phía sau hai bước, cô hít một hơi thật sâu, mật mã đã bị sửa lại.
Cô nhìn mình trong tấm kính lạnh lẽo,
trên cao là ống kính camera, nếu lúc này có người trong văn phòng tổng
giám đốc, như vậy hình ảnh cô sớm đã được thu vào màn hình, hệ thống sẽ
tự động xin chỉ thị của chủ nhân ngồi sau bàn làm việc, mở hay không mở
thang máy cho người đi lên.
Chu Lâm Lộ vẫn nói cô ngốc, có lẽ, bộ dáng ngu ngốc vừa nãy của cô đã lọt vào mắt người khác rồi.
Cô lại gọi vào điện thoại của Cao
Phóng:”Nhờ anh ấy bớt thời gian gặp tôi một lát, chỉ ba phút thôi.” Anh
không thể tàn nhẫn như vậy, nếu thật sự chỉ là một trò chơi, cũng hãy
cho cô một kết cục chắc chắn.
“Nam Huyền thật sự không có ở công ty, cậu ấy có chuyện quan trọng phải đi Mĩ.”
“Vậy xin anh cho tôi số điện thoại liên lạc với anh ấy.”
Cao Phóng trầm ngâm, tựa như đang đắn đo nên dùng từ thế nào.
“Cao Phóng, nếu anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết ý của anh ấy, tôi sẽ vô cùng cảm kích.”
“Cô chờ tôi một lát.”
Hai phút sau Cao Phóng đi xuống tầng,
đưa cho cô một cái hộp nhỏ:”Nam Huyền trước khi đi công tác dặn tôi, nếu cô tới tìm cậu ấy thì đưa cho cô cái này.”
Ôn Noãn mở hộp ra, trên lớp nhung tím là một chiếc vòng cổ bạch kim tinh xảo, miếng đá vàng vốn là con dấu cô
trả lại cho anh được xuyên chuỗi thành mặt dây chuyền, miếng đá được
chạm khắc tỉ mỉ thành hình bán nguyệt (*) tinh tế, ở giữa còn được khảm một viên đá quý màu xanh cô nói không nên lời, ẩn hiện ánh sáng.
Cô cười cười:”Anh ấy có ý gì? Tặng cho tôi vật kỉ niệm ư?”
Phản ứng cực nhanh của cô làm Cao Phóng kinh ngạc:”Phải, cậu ấy nói để lại cho cô làm quà lưu niệm.”
“Như vậy thôi à?” Không nói gì khác?
“Cậu ấy và Nhất Tâm—“ Cao Phóng nhẹ nhàng thở dài,”Hai tháng sau sẽ cử hành hôn lễ.”
Sợi dây chuyền theo tiếng trả lời rơi xuống đất, Ôn Noãn cứng đờ tại chỗ.
Hôn lễ? Hôn lễ của anh và Bạc Nhất Tâm?
Hai tháng sau cử hành? Vậy thì tại sao—-đêm đó anh lại nói những lời kì
quặc như thế? Anh bắt cô hứa sẽ thủ thân vì anh, chính là bởi vì anh
định kết hôn với người khác? Sau khi cô moi tim moi phổi cho anh? Anh
lại đá văng cô đi lấy Bạc Nhất Tâm?
Không biết qua bao lâu, cô mỉm cười, cúi người nhặt lại sợi dây chuyền, rồi lại mỉm cười, xoay người rời đi.
Hôn lễ của Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm, hai tháng sau sẽ cử hành.
Không biết nếu bán tin này cho phóng
viên, cô sẽ được bao nhiêu thù lao? Hôn lễ của Chiếm Nam Huyền