
trên màn hình, ngũ quan và dáng
người tuyệt đẹp e rằng có thể điên đảo khuynh quốc khuynh thành, hiện
trường ánh chớp flash lóe sáng liên tục.
Vô số microphone đưa tới trước mặt Bạc Nhất Tâm.
“Bạc tiểu thư, xin hỏi cô có ý kiến gì về chuyện Chiếm Nam Huyền và Ôn Noãn không?”
Cô ta quyến rũ nghiêng đầu, đang định
nói gì đó bỗng nhiên im bặt, khuôn mặt xuất hiện sự vui mừng và thùy mị
động lòng người, tất cả phóng viên có mặt ở hiện trường đầu quay đầu
nhìn theo ánh mắt cô ta, một dáng hình ngọc thụ lâm phong ngay lập tức
lọt vào mắt người xem TV.
Chiếm Nam Huyền cách vài bước ngắn ngủi, ánh mắt mỉm cười không hề rời khỏi Bạc Nhất Tâm, anh không nói gì,
trong sự vây quanh của phóng viên và đám người cúi đầu xuống phủ lên
miệng cô, fan điện ảnh liên tục hét chói tai, trong màn hình tiếng vỗ
tay và hoan hô lan tràn khiến người khác cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Ôn Nhu nhảy dựng lên khỏi thảm, đụng
phải chén trà trong tay Ôn Noãn dừng giữa không trung, Ôn Noãn thờ ơ bị
nước trà bắn hết lên người, chỉ lẳng lặng nhìn hai người tình nùng ý mật ôm nhau trong TV, giờ phút này cho dù là ai cũng không thể phủ nhận,
đôi kim đồng ngọc nữ này thực sự yêu nhau rất sâu đậm.
Đàn ông hư hỏng gặp dịp thì chơi, sau
đêm xuân lãng tử quay đầu đối với nữ chính trung trinh không đổi, chuyện cũ tình yêu không thể cảm động bằng các tình tiết rối tung rối mù kinh
điển, vì thế cô mới nổi tiếng ba ngày tức khắc bị cho là nguyên hình
tiện nhân cuối cùng vẫn không phá hoại được tình cảm của người khác.
“Có lẽ công ty của Bạc Nhất Tâm nhờ cậu ta phối hợp diễn màn này.” Ôn Nhu nói.
Ôn Noãn nhìn chị cười, cái này quả thực
là lời an ủi người ta vụng về nhất, cô thật sự không biết trong thành
phố này ai có mặt mũi lớn đến mức có thể nhờ Chiếm Nam Huyền giúp đỡ.
Trừ phi, là chính anh đồng ý.
Khi vị hôn thê của anh giẫm lên cô bước
đi trên đại lộ siêu sao, anh chẳng những không gọi được cho cô một cú,
mà còn không ngần ngại tỏ vẻ đồng tình với vị hôn thê, đó cũng giống như anh đã nhấc chân giẫm lên, giống như không biết người bị giẫm nát dưới
chân là cô, hoặc là biết, nhưng không thèm để ý, khi cô phải chịu sự
giày xéo nặng nề của hai người họ, anh dùng hành động thực tế tâng bốc
vị hôn thê tràn đầy hạnh phúc kia lên vị trí cao nhất.
Một giây kia cô nghĩ, không biết Chu Lâm Lộ sẽ lại cười nhạo cô như thế nào.
“Em ra ngoài một lát.” Cô lần thứ tư đi
tìm Chu lâm Lộ, lần này không che dấu, ngoài tòa nhà đã không còn một
bóng người, tất cả phóng viên ở đây đều đã tụ tập trong sân bay
Ấn chuông tầng 1, tiếng tút tút vang
thật lâu, vẫn không có người trả lời, cô không lên tầng, ngồi cạnh khu
vườn nở rộ đầy hoa tường vi, thỉnh thoảng giật mấy cây cỏ dại thưa thớt
trong vườn, không biết đã qua bao lâu.
“Em ngồi ở đây làm gì?” Có người kinh ngạc kêu lên.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc của Chu Lâm Lộ mệt mỏi treo trên đỉnh đầu cô.
Pút chốc nước tràn ngập hốc mắt, anh bỗng nhiên bắt lấy tay cô,”Tay chảy máu!”
“Xin lỗi, Lâm Lộ.”
Anh theo thói quen vuốt vuốt tóc cô, nhe răng cười:”Đúng là đồ ngốc, không được khóc!”
Cánh tay thật to mở ra, ôm chặt cô vào
trong lòng, thương tiếc không thôi:”Em xem em đi, năm đó như thế này,
bây giờ vẫn như thế này, không có anh em sống kiểu gì đây?”
Cô lẩm bẩm:”Ông trời để em quen anh ấy,
có phải thật sự chỉ là vì muốn em tác thành cho anh ấy và Bạc Nhất Tâm?” Vậy còn cô thì sao? Ai sẽ đến tác thành cho cô? Nước mắt bất tri bất
giác chảy xuống.
Khi nghiêng đầu áp vào ngực anh, cô thấy một cô gái xinh xắn trong tay cầm 1 chiếc cameras đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô, cô hoảng sợ ngẩng đầu, bóng dáng cô bé kia đã nhanh
chóng biến mất ở chỗ ngoặt.
“Em đến bao lâu rồi?” Chu Lâm Lộ hỏi.
“Lâu như cả đời vậy.”
“Anh đi Macao.”
Bọn phóng viên phiền muốn chết, lúc đó anh dứt khoát tắt hết máy,”Lên nghe thử một lát, anh mang về cho em một cái đĩa CD.”
Chuyện đầu tiên cô làm khi vào nhà là mở chai rượu vang quý của anh, sau đó ngã lên sofa nghe cái đĩa anh mang
về, đó không phải là một ca khúc mới, nhưng quả thực, đó là giai điệu
tuyệt đẹp mà cô thích.
Không, em không muốn kết thúc, em vẫn chưa kết thúc, con đường không thể có điểm cuối.
Nhìn những bước chân không ngừng nghỉ của em, em đã quên mình đang ở nơi nào rồi.
Ai có thể thay đổi chiều dài cuộc đời con người, ai biết vĩnh hằng kinh khủng đến nhường nào.
Ai biết sống còn tàn khốc hơn cả vận mệnh, chỉ là không có ai bằng lòng chịu thua.
Chúng ta đều đang chạy không ngừng trên con đường quên mất lối thoát, trong thất vọng theo đuổi sự thỏa mãn tình cờ.
Chúng ta đều giải thoát cái đau đớn trong mộng, lang thang nơi ngọn đèn tàn lụi.
Đi không đến lại trở về điểm xuất phát, con đường đi mãi không hết.
Nếu cuối cùng không trở về điểm xuất phát, em nghĩ chúng ta đều không…không sao cả.
Cho đến giờ phút này cô mới hiểu rõ, thì ra Chu Lâm Lộ vẫn luôn đúng, anh biết cô sẽ bị đá đến mức cửa sắt cũng
tan tành, anh biết cô thích loại nhạc nào, khi anh giúp cô băng bó ngón
tay, cô tựa đầu vào vai anh,”Chúng ta kết hô