
ám bác sĩ.”
Hai mắt đẫm nước cô cuống quít khoát
tay:”Không có gì không có gì, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, chỉ là kính sát tròng của tôi bị rớt thôi.”
“Kính rơi? Phiền quá, không cẩn thận bị tôi giẫm lên rồi, nhà em còn cái nào không? Tôi đưa em về nhà lấy.”
Ôn Noãn lưỡng lự một lúc, hắn đã vô cùng tự ái thu cánh tay đang đỡ khuỷu tay cô về, tự giễu nói:’Em yên tâm,
tôi sẽ không lấy cớ uống chén cà phê hay đại loại mà đi thăm nơi riêng
tư của em đâu, khi đến tôi chờ dưới lầu là được.”
Ôn Noãn kinh hãi:”Phan tổng nói quá lời, tôi không có ý đó.”
“Vậy đi thôi, xe của tôi ở bên kia.”
Đối mặt với sự thẳng thắn và thịnh tình
của hắn, lại băn khoăn dù sao Ích Chúng hiện tại cũng là khách hàng của
Thiển Vũ, Ôn Noãn ngượng ngùng đẩy ra, chỉ đi phía sau hắn.
Bầu trời âm u dường như sắp sửa có một
trận bão lớn, một làn gió lại thổi tới, những hạt bụi mù mịt sắc lẹm đầy trời bị kính thủy tinh chắn phía ngoài rơi xuống đất, xuyên qua lớp
kính thủy tinh dày không khó để nhận thấy bên trong có hai bóng người,
Quản Dịch than thở:”Tiểu Ôn muội muội vẫn còn ngây thơ quá!”
Chiếm Nam Huyền không nói một tiếng, chỉ thản nhiên nhìn Ôn Noãn lên xe Phan Duy Ninh.
Phan Duy Ninh nói được làm được, đứng dưới lầu đợi Ôn Noãn đổi kính xong đưa cô quay về công ty, Ôn Noãn nói cảm ơn không thôi.
Cả ngày hôm sau không xảy ra chuyện gì,
chỉ ngoài máy tính của Ôn Noãn phát sinh một số vấn đề nhỏ ra, chuột
không dây thỉnh thoảng sử dụng không tốt lắm.
Thoát khỏi đầu môi chót lưỡi của mọi người, không hoảng sợ không nguy hiểm, lại qua một ngày.
Đến ngày Thiển Vũ kí hợp đồng với Ích
Chúng đã là ngày trước lễ Đoan Ngọ, Ôn Noãn đến từ sớm, cùng Đinh Tiểu
Đại chia tài liệu đã chuẩn bị làm bốn phần, ngoài ra còn làm xen kẽ một
vài chuyện cần khác, miệt mài đến giữa trưa, Chiếm Nam Huyền người còn
chưa thấy xuất hiện, Chu Lâm Lộ đã gọi điện tới.
“Tí nữa anh sẽ đi qua công ty em, ăn cơm trưa cùng nhau nhé?”
“Hôm nay không được, chiều phải kí hợp đồng với Ích Chúng, em phải chờ ông chủ về, đưa tất cả mọi thứ cho anh ấy xem.”
Chu Lâm Lộ giận dỗi:’Anh ghét em bán mạng vì hắn ta như vậy! Em có biết cứ như thế có thể sẽ hại chết em không?”
Ôn Noãn cười:”Anh đang ở đâu?”
“Trên xe, qua một con đường nữa là đến công ty em.”
Ôn Noãn nhìn đồng hồ:”Vậy anh lại đây
đi.” Lời còn chưa dứt trong ống nghe đã truyền đến tiếng phanh chói tai
và tiếng thét của Chu Lâm Lộ, cô vội gọi:”Lâm Lộ? Lâm Lộ?!” Đường truyền điện thoại đứt hẳn chỉ còn nghe thấy tiếng “Tu….tu…tu…tu….”
Trán toát mồ hôi lạnh, cô cầm lấy túi
phi thẳng về phía thang máy, “Tiểu Đại, chị ra ngoài một chuyến, Chiếm
tổng về thì đưa tất cả tài liệu cho anh ấy! Có chuyện gì gọi điện thoại
cho chị!” Phóng xe nhanh như bay, bàn tay nắm vô lăng của Ôn Noãn hơi
hơi run run, một con đường, còn cách một con đường nữa, chắc là ngay gần đây, cô nhìn sang phía Đông trước, bên đó đèn xanh đèn đỏ giao thông
thông thuận, bất chấp trái luật an toàn giao thông, cô quay đầu xe đi về hướng nam.
Không tới một phút sau liền cảm giác xe
chạy chậm lại, xe chuyển động với tốc độ như ốc sên, Ôn Noãn lòng như
lửa đốt, bất chấp xe phía sau sẽ bị chặn, cô tắt máy xuống xe chạy như
điên về phía trước, khi hình ảnh hai chiếc xe chồng lên nhau ở giữa ngã
tư đường và viên cảnh sát mặc bộ đồng phục đập vào mắt, trái tim cô như
nghẹn lên tận cổ, kinh hoàng kêu to:”Lâm Lộ! Lâm Lộ! Anh ở đâu?!”
Chu Lâm Lộ đang ở phía sau xe đàm phán
với cảnh sát nghe thấy tiếng kêu ngẩn ra, sau đó xoay người lại, một
bóng áo trắng đã phóng vụt đến trước mặt anh ta, nắm chặt hai tay anh,
tiếng Ôn Noãn phát run nói năng lộn xộn:”Trời ơi! Trời ơi! Sao lại như
thế này? Anh không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Chu Lâm Lộ im lặng một lát, sau đó ôm cô vào trong lòng, dịu dàng nói:”Đừng lo, anh không sao, đối phương uống
rượu vượt đèn đỏ, anh nói chuyện điện thoại với em cho nên không chú ý,
chỉ có xe bị trầy thôi, anh không sao, đừng lo lắng.”
Ôn Noãn lắc lắc tay anh, rồi kiểm tra
chân anh, cẩn thận đánh giá anh từ cao xuống thấp, mới chịu tin anh
không bị thương chỗ nào là thật, tim chậm rãi trở về vị trí cũ.
“Hai vị nhường một chút, mời trở lại lề đường.” Cảnh sát ghi chép sự cố lên tiếng thúc giục.
Một vị cảnh sát mặc chế phục khác đang
bắt tay làm thế chỉ huy lại giao thông ở giữa đường, nhưng cho dù ông ta vẫy thế nào, một chiếc xe thể thao màu xanh sapphire vẫn đỗ ở lối qua
lại mãi không chịu nhúc nhích, đi đến gần Chu Lâm Lộ và Ôn Noãn, kính xe hạ dần xuống dưới sự kinh ngạc của cô, Chiếm Nam Huyền chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh như băng 0 độ, khúc cong trên sườn mặt lạnh lùng vô tình,
thắt chặt như một con dao chạm khắc, bờ môi mím sâu mỏng đến mức không
thể nhìn thấy.
Nhấn mạnh chân ga, xe của anh dường như
phóng vụt đi ngay sát mũi chân hai người, Chu Lâm Lộ tức giận kéo Ôn
Noãn về phía sau, bản năng muốn chửi ầm lên, nhưng trong giây lát lại lộ ra nụ cười nghiền ngẫm đắc ý.
Sau khi cảnh sát hỏi xong hai người đi
về chỗ cái xe đang đỗ của Ôn Noãn, cho dù Chu Lâm Lộ nhiều lần nhấ