Teya Salat
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324123

Bình chọn: 8.00/10/412 lượt.

c.”

Một chữ, đơn giản lưu loát.

Tôi mỉm cười: “Quyết định ở Hiên Mặc lâu được không?”

Hắn vẫn là một chữ: “Được.”

Bộ dáng này, cứ như một tên ngốc, tựa hồ tôi nói cái gì cũng được hết.

Tôi nhịn không được cười trộm, ôm lấy khóe miệng nói: “Bảo Mặc Ngọc công tử

lăn qua lăn lại năm vòng cũng được hay sao?”

Từ “Được” đã thành công thức của Văn Mặc Ngọc, lại đổi thanh từ khác, “Ừ”,

cũng liếc mắt nở nụ cười.

“Nàng đang lừa ta đấy hả?”

Tôi nói: “Chúng ta là bằng hữu thôi, nói đến ân huệ, ta đi tiền thanh toán

không phải là do ngươi trả hết hay sao?”

Văn Mặc Ngọc mắt chớp chớp càng lợi hại, “Công chúa từng nghe qua vô gian

không thương chưa?”

Tôi nghiêng đầu: “Hiên Mặc lâu là của Nhị thúc ngươi, như vậy gian

thương này cũng không phải của ngươi.”

Nói xong, không biết gió đâu ra, lại thấy tà áo trắng kia của Văn Mặc Ngọc

hơi hơi dập dờn, đón gió, tôi xem xét mắt phượng trong suốt của hắn, răng trắng

môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Tốt, ngày mai không gặp không về.”

Như gió, mới nhoáng cái một cái, tôi lại có chút say.

Lại nhoáng thêm một cái, tôi lại đột nhiên cảm thấy đây là tiệc Hồng Môn

Yến.

Lại nhoáng lên một cái, tôi tựa hồ thấy tiểu ngu ngốc rưng rưng vô tội chăm

chú nhìn tôi.

Chương 25

Hôm sau, tôi vẫn thật sự phải phó ước.

Không phải bản công chúa tôi cảm thấy làm như vậy sẽ có lỗi với hai huynh

muội An Lăng Nhiên và An Lăng Nguyệt, thành hiềm nghi hồng hạnh vượt tường, mà

là, trong nhà có chút chuyện.

Vốn là, lúc gần trưa, tôi ngó nhìn ánh mặt trời đang thiêu đốt, vẫn như cũ

dùng một khối ngọc bội, hai chuỗi phật châu mua chuộc Vương mụ mụ và hai tiểu

nha hoàn trong phòng tôi. Vừa định lên đường, đã bị Lý mụ mụ truyền triệu, nói

điểu lão đầu gọi tôi tới tiền sảnh.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức vô cùng, mấy ngày nay hôm nào điểu lão

đầu cũng căn dặn phòng bếp của các viện tự làm cơm trưa, hôm nay Túc Phượng cứ

như biết trước tôi đi ra ngoài ‘vụng trộm’, nhất định cản đường của tôi. Tới

tiền sảnh, mọi người đều có mặt đầy đủ, đến ngay cả người ít ở nhà ăn cơm trưa,

thần long thấy đầu không thấy đuôi như vị cha chồng của tôi – An Lăng Tiêu cũng

có ở đó.

Một đám người cùng với mấy nha hoàn và lão mụ tử bên người, nói tới mới nói

chuyện mời tiên sinh cho tiểu ngu ngốc cũng là một chuyện đáng lo nghĩ, hóa ra

trước kia tiểu ngu ngốc cũng có một tiên sinh, có thể là vì mẹ già trong nhà

đột nhiên tạ thế, vị tiên sinh này cũng vội vàng cáo biệt Mục vương phủ, chuyện

này, tiểu ngu ngốc cũng thật ứng với câu:

“Lão hổ ly sơn, hầu tử đương bá vương.” (Cọp xuống núi, khỉ làm

chúa tể)

Tiểu hầu tử An Lăng Nhiên không có lão hổ tiên sinh, hôm nay đi trèo cây

lấy trứng chim, ngày mai chui qua lỗ chó bỏ nhà trốn đi, lần nghiêm trọng

nhất, thậm chí cả tháng cũng không thấy bóng dáng đâu. Mà cổ nhân vội về chịu

tang, lại không bằng người hiện đại, dựng lều, coi chừng vài ngày đêm, mời bạn

bè tới vui vẻ náo nhiệt, một trận hỏa táng là xong việc. (Miêu tả vội về chịu

tang chỗ này là ở Thành Đô, có thể không giống những phong tục ở chỗ khác. Ở

chỗ chúng tôi tang sự của người gia ly thế được làm như ‘hỉ tang’, nói cách

khác, bà ấy sống nhiều tuổi như vậy mới chết, bà ấy cũng an lòng, người nhà

cũng an lòng, phải nhanh chóng tiễn bà đi, cho nên mới mời bạn bè tới cho náo

nhiệt, chơi mạt chược, khiến lễ tang thành bộ dáng vui mừng, mà không phải là

kêu khóc om sòm, khiến cho người già đi được an tâm, thế thôi).

Tang sự của cổ nhân, phần lớn đều phải canh giữ đến ba năm. Riêng vị tiên

sinh này lại là một người con có hiếu, An Lăng Tiêu lo sợ hắn không canh giữ

mười năm thì ít lắm cũng là năm năm, vì thế, liền triệu tập người trong nhà xem

xét tìm thêm một tiên sinh khác cho tiểu ngu ngốc.

Ở thời đại này, tìm tiên sinh cũng là một chuyện rất phiền toái.

Thứ nhất, tính tình phải đức cao vọng trọng, bản thân phải đi cho đoan,

ngồi cho chính; thứ hai, phải văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ; thứ ba,

phải đồng thời sử dụng được ân và uy, hù dọa được tiểu hầu tử mới có thể làm

lão hổ, thế nhưng cũng đâu phải là lão hổ thật đâu, mà là hổ giấy, nếu thực sự

làm bị thương cho dù là nửa cộng lông của tiểu hầu tử, khỉ mẹ bà

ta… không phải, là mẹ ôi điểu lão đầu cũng không đồng ý.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất nhất là, về phương diện thân phận vị tiên

sinh của An Lăng Nhiên cũng phải có chút thể diện. Bởi vì ‘tiên sinh tiên

sinh’, chính là lão sư của An Lăng Nhiên, một ngày làm thầy, cả đời như cha.

Cho nên tuổi của vị tiên sinh này cũng không thể quá nhỏ, vai vế phải cao, làm

tiên sinh của tiểu thế tử, thân phận cũng không thể quá mức hèn mọn.

Người nhà bọn họ cứ như thế mà thảo luận tới thảo luận lui, thảo luận đến

nỗi tôi ngáp lia lịa, trơ mắt nhìn thời gian hẹn với Văn Mặc Ngọc qua đi, rối

rắm một hồi, tôi thật sự hết kiên nhẫn, rời bữa tiệc, gọi Kỳ Nhi tới.

Đợi phân phó cho Kỳ Nhi đi báo tin với Văn Mặc Ngọc xong, tôi lại quay về

tiền sảnh, một phòng người đang bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, bọn nha hoàn cũng đang

vội vàng bận rộn mà dọn thức ăn lên, có vẻ như chuy