Polaroid
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322995

Bình chọn: 8.5.00/10/299 lượt.

tỳ nữ dứt khoát vỗ xuống đất, lại một cước, đá đi thật xa. Cùng Mặc Ngôn đồng thời trừng mắt nhìn tỳ nữ, lại nghe cô ấy nói: “Ngươi thiếu tâm nhãn à, vậy cũng uống?”

Ách ~ a ~ hình như… người duy nhất mắng tôi thiếu tâm nhãn chỉ có…

“Kỳ Nhi?!”

Dưới ánh mắt hóa thạch của tôi, tỳ nữ sớm đã tháo lớp da trên mặt xuống, diễu võ dương oai mà nhướng mày với tôi: “Đừng tưởng thuật dịch dung chỉ có tiểu ngu ngốc nhà ngươi biết dùng”.

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đánh nhau. Mặc Ngôn sợ là đã sớm nhận ra, chỉ là án binh bất động thôi, trong nháy mắt Kỳ Nhi bỗng ném cái da đạo cụ sang bên này, hắn nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tôi kéo về phía sau. Tôi phải lùi mấy bước, mới cố định bước chân được, lại ngẩng đầu nhìn, hai người bên kia đã đang nhau dữ dội.

Nháy mắt mấy cái, tôi có chút ngạc nhiên với động tác vừa rồi của Mặc Ngôn, chẳng lẽ… đẩy tôi ra sau lưng, là để bảo hộ tôi? Hắn vốn là một tên đại ác ma, đại Boss còn âm hiểm hơn cả Lạc Diên đế, chẳng lẽ không được bóp chết con tin sao?

Đang hoảng loạn, Kỳ Nhi vừa hoa rơi nước chảy mà vung roi, vừa rống to với tôi: “Còn ngốc gì hả? Chạy mau! Ca ca đang ở bên ngoài”.

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là… tiểu ngu ngốc! Tiểu ngu ngốc đến đây cứu tôi, kết quả là, còn cố vừa ngoảnh đầu lại nhìn Kỳ Nhi và Mặc Ngôn, vừa chạy về phía cửa. Nhưng là, trời quả không chiều lòng người, mới vừa ra khỏi cửa, tôi bị vướng bậc thềm, hét lên rồi ngã gục.

Tiếng đánh nhau trong ngoài hai bên cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai tôi, đánh tiếc, tôi không còn nghe rõ thứ gì, cắn răng ôm bụng, cảm thấy thân dưới đau nhức đến tận tâm… hai mắt tối sầm, tôi bất tỉnh.

………

Tôi mơ một giấc mộng.

Một, giấc mộng rất dài rất dài.

Một, giấc mộng về Mặc Ngôn.

Haizz, hóa ra là vậy, tôi cũng là một viên ngọc quý. Ô bố Mẫn Đạt, ngươi là đồ lừa đảo; Mặc Ngôn, ngươi là đồ ngu ngốc.

“Đây là cái gì?”

“Là nhân duyên tuyến”.

“Nhân duyên tuyến?”

“Ừ, Tố Tâm công chúa, tặng cho muội. Sau khi lớn lên, đợi đến ngày chúng ta đại hôn, ta sẽ tự tay dùng chỉ hồng buộc vào ngón út cho muội”.

Năm đó, Tố Tâm năm tuổi, Mặc Ngôn tám tuổi. Có một tên ngốc cứ như vậy mà cầm sợi dây hồng, tuyên cáo quyền sở hữu công chúa.

Ừm, Mặc Ngôn, ta chờ huynh. Chờ ngày chúng ta đều lớn lên, huynh sẽ tự tay buộc sợi dây hồng lên ngón út của ta.

“Công chúa, chạy mau!”

“Không, không! Mẫu hậu còn ở bên trong. Phụ hoàng? Phụ hoàng đâu?”

“Công chúa, không thể chần chờ được nữa, đại quân Hạp Hách sắp tiến vào rồi, muội phải sống sót!”

“Mặc Ngôn, vi phụ mệnh lệnh ngươi, bảo vệ Tố Tâm công chúa, dẫn nàng rời khỏi Mẫu Hạ quốc”.

“Vâng ạ”.

“Không, ta muốn tìm mẫu hậu! Hu hu…”

“Tố Tâm, đừng khóc, đừng khóc. Ta sẽ bảo vệ muội, cả đời bảo vệ muội…”

Năm đó, Tố Tâm mười một tuổi, Mặc Ngôn mười bốn tuổi. Cơn hỏa hoạn, hủy cả nhà Tố Tâm, diệt đi cả giấc mộng đại hôn của nàng. Từ đó về sau, chạy trốn khắp nơi, không sao… không sao, ít nhất, còn có ta bên cạnh muội.

Mặc Ngôn, là huynh đã nói, sẽ bảo vệ muội cả đời.

Từ giờ trở đi, muội không còn là đại công chúa của Mẫu Hạ quốc nữa, muội chỉ nguyện… làm thê tử của huynh.

“Tố Tâm, ngày mai Hạp Hách đại vương tử Ô bố Mẫn Đạt sẽ lên núi săn bắn, chỉ cần ám sát hắn, Hạp Hách quốc nhất định đại loạn, đến lúc đó, chúng ta có thể tùy thời lén quay về Mẫu Hạ quốc, liên hệ với gia thuộc cũ”.

“… Vậy không phải rất nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm không quan trọng, quan trọng là… có thể phục quốc báo thù, Tố Tâm, ta hứa với muội, nhất định sẽ đem Mẫu Hạ quốc hoàn chỉnh trả lại cho muội, đến lúc đó, ta phải tổ chức hôn lễ lọng trọng nhất cả nước để cưới muội”.

………

Mặc Ngôn, vì sao huynh không hiểu? Bốn năm nay, muội đã rất hài lòng rồi. Muội không còn nghĩ đến chuyện phục quốc nữa, chỉ muốn yên ổn sống cùng với huynh, sinh cho huynh vài đứa bé, an cư lạc nghiệp. Tại sao huynh nhất định muốn báo thù chứ? Tại sao nhất định phải ám sát Hạp Hách vương tử?

“Tố Tâm, ta thích nàng”. Hoàng cung Hạp Hách, vương tử cao cao tại thượng, anh tuấn vô cùng đã nói như thế.

“Sao vậy?”

“… Không có gì”. Câu nói này, đã đợi rất lâu, không nghĩ lại phát ra từ miệng người khác. Còn người kia, trong lòng sợ rằng chỉ có phục quốc, chỉ có báo thù mà thôi.

“Tố Tâm, ta biết, trong lòng nàng có một người”.

“Vương tử, ngài cứu ta ngày ấy, có người ám sát, bọn họ là tộc nhân của ta”.

“…”

“Ta thấy tộc nhân thất thế, sợ bọn họ bị thương, cho nên mới dùng đao tự đả thương chính mình, lại phóng pháo hoa hấp dẫn lực chú ý của các ngài. Ta tương kế tựu kế để vào cung, là vì muốn tìm cơ hội báo thù. Ta là… công chúa Mẫu Hạ quốc”.

“Ngài giết ta đi”.

“… Tố Tâm, sao nàng không chịu hiểu, ta vốn không cần biết nàng là ai, người ta yêu chính là nàng”.

Nước mắt tràn ra khóe mắt, những lời này vì sao không thốt nên từ miệng người kia, vì sao huynh ấy cũng không hiểu, ta vốn không cần ai có thể nhớ tới cái tên Mẫu Hạ quốc này, người ta yêu, là Mặc Ngôn huynh mà.

“Mặc Ngôn, muội van huynh, đừng mà!”

“Không được, Vương tử phi đã biết thân phận của muội, không giết nàng ta muội có thể sẽ gặp nguy hiểm”.