Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hưu Thư Khó Cầu

Hưu Thư Khó Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324831

Bình chọn: 10.00/10/483 lượt.

tôi, dọa cho hai vợ chồng An Lăng Tiêu đến dở khóc dở cười.

Ngoại trừ Vương Uyển Dung đang ở nơi khác dưỡng thai, An Lăng Vân, An

Lăng Nguyệt, Trần Hiền Nhu, Lý Đình Chính, Vương phu nhân, Lý học sĩ…

có gặp một lần ở tiệc rượu trước đó đều tới trước giường bệnh

của tôi dạo một vòng, tư thế này, phỏng chừng đến tang lễ của tôi

chắc cũng không náo nhiệt đến vậy.

Huyền Nguyệt cũng có đến một lần, lúc ấy tôi mới vừa bị tiểu

ngu ngốc đút từng ngụm từng ngụm đường và thuốc, trong lúc mơ mơ

màng màng nghe thấy tiếng hạ nhân báo: Thất điện hạ tới.

Huyền Nguyệt mới vừa bước vào, liền bắt đầu bà tám: “Ai cha cha,

nghe nói hôm qua mới tỉnh lại, An Lăng tiểu tử ngươi có nhân cơ hội thổ

lộ không?”

“Ai cha cha, sắc mặt còn rất hồng hào mà, An Lăng tiểu tử ngươi nói

xem, có khi nào cô ta cũng giống như ngươi giả bộ không?”

“Ai cha cha, An Lăng tiểu tử ngươi xem, hôm đó ta vì bất ngờ thu

chưởng, nội lực phản phệ đến giờ ngực vẫn còn đau đây này ôi.”

“Ai cha cha, An Lăng tiểu…”

Bà tám Huyền Nguyệt còn chưa kịp “ai cha cha” xong, tôi chợt nghe

thấy tiểu ngu ngốc lạnh lùng quăng một chữ “cút”, tiếng nhoi nhoi im

bặt, thay bằng giọng nghẹn ngào tràn đầy ủy khuất.

“Cũng không phải là lỗi của ta, là ngươi bảo ta với ngươi giả bộ

bất hòa, khiến Huyền Dực yên tâm, ta nào biết lúc ta và ngươi đang

khoa tay múa chân thì lão bà của ngươi lại đến, ta cũng có biết cô ta

lại đột nhiên nhào vô mũi kiếm của ta đâu?”

Tiểu ngu ngốc trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu Liêm Nhi có chút

gì sơ xuất, ta nhất định sẽ lột da của ngươi ra.”

Huyền Nguyệt cười khan hai tiếng, ngượng ngùng bỏ đi ra.

Trương Thế Nhân viện cớ đến xem bệnh, cũng tới vài lần. Chẳng qua

đều là vứt người bệnh đang nằm trên giường như tôi đây sang một bên,

làm thuyết khách tận tình khuyên bảo.

Lần thứ nhất, ông ta nói mấy câu thấm thía: “Lão phu lấy mười

cái đầu ra đảm bảo, công chúa bây giờ một chút nguy hiểm cũng không

có, thế tử ngài mau trở về ngủ đi.”

Hiếm khi thấy Trương Thế Nhân khép na khép nép một lần, tiếc là

tiểu ngu ngốc lại coi ông ta như trong suốt – không quan tâm không quan

tâm, chính là không quan tâm.

Lần thứ hai, ông ta lại nói: “Thế tử ngài cứ như vậy hoài, Vương

phi và Vương gia sẽ rất lo lắng đấy.”

Lấy cha mẹ già của hắn ra làm lá chắn, tiểu ngu ngốc cũng chỉ

hơi hơi phản ứng, nheo nheo mí mắt, sau đó tiếp tục thổi thổi ngân nhĩ

trong tay, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi nói: “Hết nóng rồi, Liêm Nhi há

miệng ra a…”

Quãng thời gian này tôi sớm quen với mấy cử chỉ buồn nôn của

tiểu ngu ngốc, lại còn thích thú hơn, vì thế cũng không thèm điếm

xỉa tới Trương Thế Nhân mà nhếch nhếch khóe miệng, làm nũng há to

miệng.

Thấy tình cảnh này, cho dù Trương đại phu da mặt có dày đến cỡ

nào, cũng không khỏi đỏ rần lên, chạy trối chết.

Lần thứ ba, Trương Thế Nhân rốt cuộc cũng thông minh hơn.

Ông ta nói: “Tiểu thế tử, ngài cứ không ngủ như vậy sức khỏe sẽ

không tốt, rồi làm sao mà chăm sóc công chúa?”

Tôi cảm thấy, lý do này cũng không tồi, hiểu rõ thời cuộc, phân

nặng nhẹ, lại còn lôi bản công chúa ra làm lý do, có thể thấy lão

Trương này quả đúng là nhân tài, gừng càng già càng cay.

Thế là, tiểu ngu ngốc lúc nào cũng kề cận chăm sóc tôi đến có

chút điên rốt cuộc cũng bắt đầu hơi dao động.

Vì thế, buổi tối đó, tiểu ngu ngốc bò lên trên giường bệnh của

tôi.

Trong đó, thật là có chút lý do xấu hổ khó mở miệng.

Kỳ thật, lúc tôi mới tỉnh lại, biết An Lăng Nhiên vì tôi mà bảy

ngày bảy đêm không ăn không uống, khúc mắc trong lòng càng trở nên

trầm trọng.

Kỳ Nhi gọi cái này là “đau lòng”, có đau lòng hay không tôi không

biết, nhưng nhìn thấy cặp mắt thỏ đỏ hồng hết lên của tiểu ngu ngốc

tôi thật không thể nào uống thuốc được. Tôi còn cứ khư khư đến nửa

chữ bảo hắn rời đi cũng không dám mở miệng, trước đó, bản công chúa

cũng từng nhẹ nhàng nói một câu: “Khuya rồi, ngươi về ngủ đi.”

Tên khốn An Lăng Nhiên này còn dùng ánh mắt thê lương của oán phụ

nhìn tôi suốt cả buổi tối, nắm lấy tay của tôi lảm nha lảm nhảm sám

hối với giãi bày đến tận nửa đêm, làm tôi sợ tới mức cả đêm mơ ác

mộng, buổi sáng tỉnh lại, vết thương đau nhức, tay phải cũng không có

cảm giác.

Vừa nhấc đầu lên mới biết, hóa ra tiểu ngu ngốc cầm tay tôi sấp

lên ngủ cả một đêm, máu chảy ngược, miệng vết thương cũng nứt ra

luôn.

Có bài học trầm trọng như thế, tôi cũng ngậm miệng không dám nói

thêm nửa câu bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi.