
châu
còn thật hơn. Ngươi cứ nhìn mà xem, ta sau này tuyệt đối không muốn hắn
nữa.” Nguyễn Nhược Nhược nói như đinh chém sắt. Ngoài mặt thì nói thế,
nhưng trong lòng lại nhủ thầm: biểu ca biểu muội kết thân là gia hôn, mà bản thân ta đối với chuyện này cũng không hứng thú. Huống chi cũng là
gần đến ngày hôn lễ, không thể cứ mãi phiền muộn, các ngươi không cần
nói ta cũng hiểu đạo lý này.
Hạnh Nhi đôi mắt lóe sáng, có thể thấy rõ trong lòng đang nghi ngờ tại sao chỉ sau một đêm mà thái độ của Tam
tiểu thư lại chuyển đổi nhanh như vậy, quả thực cứ như hai người khác
nhau vậy. Nhưng nàng nhất thời không lý giải được đành bỏ qua không nghĩ tới nữa. “Tam tiểu thư, vậy người trở về giường nằm trước, ta sẽ xuống
bếp mang thuốc lên cho người”
Hạnh Nhi đỡ Nguyễn Nhược Nhược lên
giường, vén rèm một lần nữa mới bước ra cửa. Nàng cũng không ngủ, chẳng
qua là tựa lên thành giường, từ từ đem những tin tức thu thập được tiêu
hóa một lần.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, một làn hương thơm thoảng thoảng bay đến, Nguyễn Nhược Nhược theo mùi hương mà ngẩng
đầu nhìn, nhất thời không khỏi ngơ ngẩn.
Một nữ nhân mặc y phục màu đỏ đang đứng
trước cửa, tuổi tác không cách biệt với nàng là mấy. Gương mặt tròn trịa trắng như tuyết, mi mắt cũng xinh đẹp, chẳng qua là vóc người…Nàng
không phải là không biết đời Đường đời lấy thân thể nữ tử đầy đặn làm
tiêu chuẩn của cái đẹp, tuy nhiên…vóc người của vị hồng y thiếu nữ này
không thể dùng từ “đầy đặn” mà miêu tả, quả thực có thể dùng hai chữ
“béo phì” để hình dung. Hơn nữa lại còn mặc một thân áo váy đỏ rực nên
trông đã béo lại càng béo hơn, đứng che trước cửa tựa như một ngọn núi
lửa đang phun trào. Nhân vật này từ đâu tới vậy nè? Nguyễn Nhược Nhược
nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.
Hồng y nữ nhân vào phòng, “A, Tam muội muội đã tỉnh. Có khỏe không?”
Dù không phải là Nguyễn Nhược Nhược thật thì nàng cũng biết phải tiếp lời như thế nào: “Đa tạ nhị tỷ quan tâm, ta vẫn khỏe!”
Nàng đoán không sai, hồng y nữ tử này
nguyên là Nguyễn phủ nhị tiểu thư Nhược Phượng, trông qua thì quả thật
rất giống một con Phượng Hoàng Lửa, bất quá con phượng hoàng kia nếu có
trọng lượng như nàng ta thì kiếp này miễn bàn đến việc bay lượn trên
chín tầng trời.
“Đừng khách khí, thân làm tỷ tỷ sao lại
không quan tâm muội muội của mình! Muội phải nhanh chóng dưỡng sức cho
tốt, không nên để lỡ chuyện hôn nhân đại sự nha!
Lời này nghe qua thì thân mật nhẹ nhàng
những cũng có ý tứ. Nguyễn Nhược Nhược có thể trăm phần trăm kết luận
đây là tỷ muội bất hòa. Thân làm tỷ tỷ, lại có mẫu thân là chính thê,
nhất định không ít khi hiếp đáp muội muội. Bởi vì chẳng đầu chẳng đuôi,
nàng cũng không mạo muội tiếp lời.
Vẻ trầm mặc này lại bị Nhược Phượng xem
như là thói quen khiếp nhược thường ngày của nàng nên mỉm cười nói tiếp: “Tam muội muội, ngươi sắp tới cũng đã là người của Diêu gia, si tâm đối với Liên Thành biểu ca cũng nên kết thúc đi, an tâm đi theo Diêu nhị
công tử. Mặc dù nói hắn tính tình có kém một chút, hung hăng cả ngày
cũng chẳng qua là đánh chửi nha đầu, tì nữ. Ngươi xinh đẹp như vậy trong mắt hắn nhất định sẽ khác.”
Lần này vừa nghe nàng ta nói đến tâm tư
kín đáo của Nguyễn Nhược Nhược, Tô San trong lòng đã hiểu. Thì ra là
Nhược Phượng cũng giống nàng, đều âm thầm yêu đơn phương cái tên…Liên
Thành biểu ca gì gì đó, nói thẳng ra là quan hệ tình địch. Tình trường
cũng giống như chiến trường, không chiếm lấy cơ hội thì khó mà thắng.
Như vậy đích thực là cuộc chiến tranh đoạt tình yêu, một nữ nhi xuất
thân kém hơn như nàng dĩ nhiên không thể chiếm thế thượng phong, chẳng
những thất bại thê thảm mà còn bị quét ra khỏi cửa. Diêu phủ cầu hôn
nhất định là do bọn họ sau lưng giở trò quỷ, thừa dịp sớm đem Nguyễn
Nhược Nhược gả đi. Hơn nữa cũng không vì nàng mà tìm một vị hôn phu tốt. Cái tên Diêu nhị công tử “tính tình kém một chút”, chỉ sợ là một nữa
điểm tốt cũng không có, bảo rằng hắn suốt ngày đánh đập gia nhân cũng dễ dàng nhận ra đây đích thị là một tên gia trưởng tôn thờ chủ nghĩa bạo
lực rồi. Yếu đuối như Nguyễn Nhược Nhược nếu có gả đến Diêu gia thì
không quá một năm rưỡi cũng sẽ như vị tiểu thư trong “Hồng Lâu Mộng” kia mà “khả liên hoa liễu chất, nhất tái phó hoàng tuyền”, âu cũng cùng một kết quả.
Nguyễn Nhược Nhược trước đây phải tìm đến phương sách tự vẫn, một nửa nguyên nhân ắt hẳn là vì không được gả cho
vị biểu ca mà mình thầm thương trộm nhớ, nửa còn lại chắc chắn rơi rớt
đâu đó trên người vị Diêu gia nhị công tử bất hảo. Lúc này mới tâm tro ý lạnh, sống chi bằng chết mà quyết định quyên sinh. Cũng không biết rốt
cuộc có phải là do thiên ý để linh hồn Tô San nhập vào thể xác của nàng, thay thế nàng tiếp tục đi tiếp phần đời còn lại. Nhưng nàng biết phải
đi tiếp như thế nào?
Trước mắt căn cứ theo lời của Nguyễn
Nhược Phượng thì cũng không khó nhận ra Nguyễn Nhược Nhược tự vẫn chỉ là uổng phí vô ích, gia môn Diêu phủ nhất định phải bước qua. Thời cổ đại
nữ nhân không có địa vị, tùy vào người khác sắp đặt, dù có tìm chết cũng tuyệt đối k