
ư vậy,
nước mắt cũng không giữ được mà dâng trào bất tận, như một đóa lê hoa
dưới mưa xuân ngẹn ngào.
“Đúng nha, Tam tiểu thư, ngươi ngàn vạn không nên nghĩ quẫn.” Tiểu cô nương ở một bên phụ họa.
Tô San căn bản làm không hiểu tình huống
của mình, bị các nàng ngươi một lời ta một lời làm cho choáng váng quay
cuồng, nhịn không được bèn thử lên tiếng, may mà vẫn miễn cưỡng nói
được.”Chờ một chút, các ngươi …tạm thời có thể im lặng một chút… để ta
nói. Làm ơn…hai người ai có thể nói cho ta biết đây là chỗ nào?”
Nhị di nương hoảng sợ mở to hai mắt
“Đây…đây là nhà của ngươi, Nguyễn phủ! Tại sao ngươi ngay cả nhà của
mình cũng không nhận ra? Vậy ngươi có nhận ra ta không? Ta là mẫu thân
mẫu thân của ngươi đây! Còn có nàng – âm thanh hướng vào tiểu cô nương
kia – nàng là Hạnh Nhi, nha đầu từ nhỏ đã đi theo ngươi hầu hạ, ngươi có nhận ra không? Nhận ra không?”
Nguyễn phủ! Mẫu thân! Hạnh Nhi nha đầu!
Nơi này thuộc về đại trạch môn cổ đại nào vậy a! Hết thảy trước mắt đều
giống như một vở kịch với những nhân vật diễn xuất quá chân thật. Tô San dần dần hiểu ra, tim chùng xuống, miệng không tự chủ hỏi: “Đây là triều đại nào?”
Tiểu cô nương hơi ngạc nhiên trả lời
nàng: “Tam tiểu thư, người tại sao cái gì cũng không nhớ, bây giờ là Đại Đường Khai Nguyên năm thứ mười lăm”
Tô San trong đầu “Bang” một tiếng, Khai … Khai Nguyên năm thứ mười lăm! Nàng dùng kiến thức đổi qua niên lịch
hiện tại, dường như là hơn bảy trăm sau Công Nguyên. Khi bị tai nạn, hồn phách của nàng lại một mạch trở về một ngàn năm trước…
Đại – Đường – Thịnh – Thế.
Chẳng phải là quá hoang đường sao! Tô San bất chợt nhớ ra tại buổi tiệc khuya hôm qua uống rượu đến say mèm,
trong lúc cao hứng nàng đã ôm micro ngêu ngao một ca khúc tên “Ngộ kiến” (gặp nhau tình cờ) , trong lời bài hát có một câu: “…ta bay về phía
trước, bay qua biển thời gian…”
Ai ngờ một lời trở thành sự thật, nàng quả nhiên đã bay xuyên qua biển thời gian một ngàn năm…
Tô San —— bây giờ đã mang họ Nguyễn, bất
kể nàng có vui lòng hay không cũng phải đón nhận cái thân phận
này…Nguyễn gia tam tiểu thư.
Mới đầu nàng vô cùng lo lắng cho tình
tình trước mắt. Dù sao nàng cũng là một người mới đến, nhất thời khó
thích ứng được với hoàn cảnh, huống hồ lại còn bay xuyên thời gian lạc
vào Đường triều. Nàng thật lòng hận mình không thể mọc cánh bay trở về
thế kỷ hai mươi mốt. Chỉ là lúc đến không biết tại sao lại đến, bây giờ
muốn quay về càng không biết như thế nào để quay về. Đôi đường đều bất
lực, sự tình cho tới bây giờ thôi thì đành phó mặc cho vận mệnh vậy.
Nàng dự tính sẽ ở lại Nguyễn phủ một vài
ngày, chí ít cũng kiếm được vài người để hỏi chuyện. Nhị di nương sau
khi ngừng khóc đã trở về phòng nghỉ ngơi, nàng lấy cớ mất trí nhớ mà tóm lấy Hạnh Nhi hỏi lại chuyện trước đây, sự tình Nguyên phủ đại khái cũng nắm được.
Nguyên lão gia của Nguyễn phủ là Nguyễn
Thừa Âm, một thương gia nổi tiếng ở thành Trường An, gia sản đồ sộ. Hắn
chỉ có một thê tử nhưng ôm ấp nhiều tì thiếp, chính thê là Thôi thị, đã
hạ sinh một nam một nữ; người thiếp thứ hai là Vương thị, chỉ sinh một
nữ nhi; người thiếp thứ ba Hà thị sinh đôi. Trong số ba vị thiếp, hai
mẫu tử Vương thị là không được coi trọng nhất. Chính thê tự nhiên được
vài phần kính trọng. Tiểu thiếp Hà thị đang trẻ tuổi xinh đẹp, lại sinh
đôi nên cũng được sủng ái. Vương thị một thời gian sau mới hạ sinh được
một nữ nhi, ở thời đại trọng nam khinh nữ này, bị đối xử lạnh nhạt như
vậy bất quá cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, nữ nhi nàng sinh ra lại nhiều bệnh, thân thể suy nhược, sau mỗi bữa cơm lại phải uống thuốc.
Đối với một nữ nhi suốt ngày bệnh tật như vậy, khó trách Nguyễn lao gia
không cần phí tâm tư mà trực tiếp đặt tên “Nhược Nhược”. Nguyễn Nhược
Nhược – những thê thiếp khác nghe được đều che miệng cười, nói là người
cũng như tên.
Cái gì? Thì ra là không phải là “Nhược
Nhược (tươi trẻ)” mà là “Nhược Nhược (bệnh hoạn)” á?! Tô San, không
phải, là Nguyễn Nhược Nhược có điểm dở khóc dở cười. Nghe đên cái tên
này nàng không khỏi hình dung ra một bộ dáng hư nhược yếu ớt, không phải là thật chứ?
Một thân bay thẳng xuống gường, nàng bỏ
chạy đi tìm gương, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là bộ dáng yếu đuối như
thế nào? Trên giường nghỉ ngơi một hồi, nàng đã cũng đã lấy lại phong độ như xưa.
Hạnh Nhi phía sau hô to gọi nhỏ: “Tam tiểu thư, xin chậm lại, người đừng nóng nảy kẻo lên cơn suyễn.”
Phía dưới tấm rèm bằng lụa mỏng tại cửa
sổ hướng đông hé ra một chiếc lược gỗ hồng trang nhã, bên trên là một
chiếc gương đồng. Nguyễn Nhược Nhược chộp lấy tấm gương nhìn vào, không
khỏi hớp phải một ngụm khí lạnh. Người trong gương…một mỹ nhân?
Một gương mặt trắng trẻo lung linh, đôi
mắt như nước hồ thu trong vắt, làn mi dày tựa dãy núi đương xuân. Một
dung nhan mặc dù chưa đến độ quốc sắc thiên hương hay dáng vẻ khuynh
thành nhưng thanh lệ thừa sức rung động lòng người. Chẳng là sắc mặt
thật sự quá mức tái nhợt, nhìn qua liền có cảm tưởng một thể trạng thập
phần yếu đuối.
Nguyễn Nhược Nhược cầm gươ