
Lạc ra sao rồi?”
“Loạt soạt” mấy tiếng, mấy tập văn kiện liên tục rơi
xuống đất.
“Chưa… chưa học được”, cô lắp bắp.
“Chưa học được?” Nghiêm Tố ngồi xuống ghế, liếc nhìn
văn phòng bên trong, tỏ ra nghi hoặc, tên nhóc này sao ra tay chậm thế? Không
giống tác phong của cậu ta. Nghiêm Tố cười nhẹ: “Ừ, vậy em cố lên nhé, hy vọng
lần này văn phòng tổng giám đốc của chúng ta có thể thoát xác, chị cũng không
cần đóng tiền phạt nữa”.
“Mong là thế ạ…”, vì sự thực không phải chỉ đơn giản
là học chơi game.
Cô thấp tha thấp thỏm làm việc đến hết buổi chiều, dù
đi qua phòng nào cũng thấy ai nấy đều nhấp nhổm đợi năm giờ rưỡi để tan sở. Cả
ngày rồi, vẫn không thấy Lạc Thiên vào văn phòng, tin nhắn giải thích và thăm
hỏi của cô vẫn chưa được gửi đi.
Đúng lúc cô dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan sở, di động có
tin nhắn, mà lại là anh gửi: Hai bữa cơm nợ tôi, tối nay bù trước một bữa, lát
nữa đến nhà em.
Hả? Cái tên mất tích cả ngày nay, vừa mở miệng đã đòi
ăn. Nhưng còn may, chí ít là anh không giận cô.
Cô nhắn lại đơn giản một chữ: Vâng.
Buồn bực cả ngày, cuối cùng cô đã nở nụ cười vui vẻ
khi nhận được tin nhắn đó.
Dọn dẹp xong, cô phi thẳng đến siêu thị, mua rất nhiều
thức ăn. Tuy không biết anh thích ăn gì, nhưng ít nhất phải như chiêu đãi
khách, không đến nỗi thê thảm như tối qua.
Giang Văn Khê đang bận nấu ăn trong nhà bếp thì nghe
chuông cửa reo vang, vội vàng lao ra khỏi nhà bếp để mở cửa, nhưng khi thấy ba
người đứng bên ngoài thì sững sờ.
“Khê Khê à, tớ về rồi đây! Xem kìa, tớ vừa về đã nhớ
đến cậu, giúp cậu gọi cả cảnh sát Cố, thầy giáo của cậu đến luôn rồi đây.”
Cô đứng ở cửa, vẻ mặt ngượng ngập, không biết phải trả
lời Lý Nghiên thế nào.
“Anh mang đồ đến đây.” Cố Đình Hòa giơ bộ điều khiển
game lên, thấy cô mặc tạp dề hoạt hình, dáng vẻ rất thục nữ đảm đang, anh bất
giác mỉm cười.
“Không phiền anh cũng đến đây ăn ké cơm đấy chứ”, Hùng
Diệc Vĩ cũng theo vào trong.
“Không phiền không phiền, sao lại phiền chứ.” Cô cười
ngô nghê, nhìn hành lang tối om om phía sau, xác định không có người thứ tư,
rồi đóng cửa lại.
Thức ăn cô mua chỉ đủ cho cô và Lạc Thiên, nhưng bây
giờ lại có thêm ba người, bất đắc dĩ phải mang toàn bộ đồ ăn dự trữ mấy ngày
trong tủ lạnh ra. Cũng may đoàn ba người của Lý Nghiên còn tự chuẩn bị một ít
thức ăn đã nấu sẵn, đồ uống và rượu, mới có thể ứng phó nổi với bao nhiêu miệng
ăn thế này trong buổi tối.
“Khê Khê, nhanh lên, sắp ăn chưa”, Lý Nghiên ngồi trên
sofa kêu gào.
“Đợi tí đi, còn canh sườn sắp xong rồi.” Giang Văn Khê
không ngừng nhìn điện thoại, sao anh vẫn chưa đến.
“Kệ cậu đấy, tớ đói rồi, tớ muốn ăn trước.”
“Này, cậu đợi tí nữa thì chết ai à?” Cô vừa cau mày
vừa nói, mở nắp nồi ra, nấu thêm một, hai phút nữa là canh sườn sẽ ăn được,
nhưng cô vẫn lo không biết bao giờ Lạc Thiên tới.
“Tuần này đi công tác, em suýt nữa thì phiền chết vì
cái bà già kia, bây giờ đã cút về được, sau này có vụ nào khó nhằn thì cứ tìm
nam giới đi mà làm”, Lý Nghiên vừa mở lon bia vừa uống, than thở với Hùng Diệc
Vĩ.
Hùng Diệc Vĩ và Cố Đình Hòa chỉ cười.
Lúc này chuông cửa bỗng reo vang.
“Để em mở cửa.” Lý Nghiên vứt bia xuống, đứng lên,
“Cái tên ghi đồng hồ nước chết tiệt kia cứ thích đến vào buổi tối, em nghi hắn
có âm mưu gì với Khê Khê lắm”.
Lý Nghiên mở cửa định quát thì nhìn thấy anh đẹp trai
tóc bạc đứng ngoài cửa, lập tức hóa đá.
Lạc Thiên không ngờ rằng người mở cửa lại là Lý Nghiên.
Ánh mắt nhìn chếch sang, anh nhìn thấy anh chàng cảnh sát kia đang ngồi trên
sofa cười nói, nụ cười bên khóe môi dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh
lùng.
Lý Nghiên há hốc miệng, bỗng nhận ra Giang Văn Khê nấu
nhiều thức ăn như vậy không phải vì biết cô sẽ tới, mà là chiêu đãi anh chàng
đẹp trai này. Tỏ ra ngượng ngùng, cô nhìn anh đẹp trai tóc bạc đang giận dữ,
vội vàng giải thích: “Anh đến tìm Khê Khê phải không? Mau vào nhà đi”.
Giang Văn Khê bê canh sườn ra, nói với Lý Nghiên đứng
ở cửa: “Nghiên Nghiên, món canh sườn cậu thích nhất xong rồi đây…”.
Sắc mặt Lạc Thiên vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt không có
chút hơi ấm nhìn thẳng Giang Văn Khê đang bận bịu, bàn tay trái đút trong túi
quần co chặt lại thành nắm đấm. Đột nhiên, khóe môi anh cong lên thành một
đường mỉa mai: “Tôi bấm nhầm nhà”.
Quay đi, anh phẫn nộ xuống lầu.
Lý Nghiên há miệng ú ớ.
Giang Văn Khê ngước lên nhìn Lý Nghiên đang ngơ ngẩn ở
cửa, cô vội đặt tô canh xuống, bước đến hỏi vội: “Lúc nãy ai đến đấy?”.
Đôi mắt đẹp của Lý Nghiên nhìn cô, đảo lên đảo xuống,
thấy vẻ căng thẳng của bạn thì đùa giỡn vẻ xấu xa: “Người ghi đồng hồ nước”.
“Ồ…”, cô tỏ ra thất vọng.
Lý Nghiên ôm nhẹ lấy Giang Văn Khê, thì thào vào
tai cô: “Nhưng, anh chàng ghi đồng hồ nước này rất đẹp trai, khá giống sếp
của cậu, cũng có mái tóc bạch kim đó”.
“A?” Cô nhìn đôi mắt lấp lánh sáng của Lý Nghiên, phản
ứng ra, “Anh ấy đâu rồi?”.
“Bảo là bấm nhầm nhà, đi rồi.”
“…”, cô cắn chặt môi.
Rõ ràng đã nhận lời anh, nhưng lần này trong nhà lại
xuất hiện nhiều người thế này, anh nhất định sẽ hiểu lầm cô cố ý k