
ân mật không chút đề phòng làm
cô hụt hơi, trong tích tắc, cả người như một tảng đá lạnh đột nhiên rơi vào
vùng nước nóng, “rắc rắc” mấy tiếng, không ngừng bốc khói, như lúc nào cũng có
thể tan vào nước.
Đây là sự đay nghiến trừng phạt của anh, anh đang dùng
hành động chứng minh anh ghét giọng nói của cô, anh muốn trừng phạt đôi môi đỏ
phát ra giọng nói ấy.
Môi bị anh mút rất đau, tiếng rên chỉ cần thoát ra
khỏi miệng đã bị chìm lấp. Cô mở to đôi mắt đáng thương, hai tay ra sức tì vào
ngực anh, muốn thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng ấy.
Nhưng anh không cho cô trốn thoát, hôn mạnh lên đôi
môi cô, nói chính xác là cắn môi cô như thể trừng phạt.
“Ối, đau…”, cô đau khổ rên khẽ, nước mắt rưng rưng.
Nghe tiếng cô, anh dừng lại hành động giận dữ ấy, buồn
bực cụng trán mình vào trán cô, hai tay ôm gò má cô, ngón tay cái khẽ lau nước
mắt tràn ra, nhưng lại ngang ngược ra lệnh: “Không được khóc!”.
Anh đúng là thất bại quá, cô gái này, anh hôn cô hai
lần, lần nào cũng chỉ biết khóc.
“Anh cắn tôi đau quá…”, nước mắt của cô vẫn chảy ra
không thể ngừng lại.
“Đàn ông và phụ nữ hôn nhau vốn dĩ là đau.” Anh hừ
lạnh, hôn đến mức môi cô đỏ sưng lên, tê liệt rách da, hơi thở dồn dập mới
thôi.
Nước mắt cô trong tích tắc dừng lại.
Hôn? Như thế này là hôn?
Không thể tiêu hóa nổi hai chữ “hôn nhau” của anh, cô
mở to mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt nhạt nhòa kia, nhưng dù thế nào cũng chỉ
thấy một gương mặt với những đường nét mờ mờ. Hơi thở nóng ấm vừa quen thuộc
vừa xa lạ phảng phất trên gương mặt cô. Cô bỗng cảm thấy choáng váng, bất giác
nhắm nghiền mắt lại.
Điều đó là một sự cám dỗ quá lớn với anh, anh không
cho cô cơ hội trốn tránh nữa, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng gợi cảm lại áp
lên môi cô, ngang ngược dùng lưỡi tách răng cô ra, tấn công vào trong.
Khẽ ngậm, đảo vòng, quấn quýt lấy cô không buông.
Ý loạn tình mê.
Đôi môi bị hôn đến mức nhói đau như không còn thuộc về
cô, mà ngay cả hàm răng đang va đập vào nhau cũng hoàn toàn không nghe cô kiểm
soát. Lòng rối bời, cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở cả hai đan xen dồn dập và
tiếng tim đập “thình thịch” không ngừng, cô đã không phân biệt rõ là tiếng tim
cô hay của anh, đôi chân càng lúc càng nhũn ra, hai tay chỉ có thể bấu chặt lấy
ngực áo anh, chỉ sợ mình sẽ trượt xuống đất.
Thời gian như ngừng lại, dài tựa một thế kỷ đã trôi
qua, cuối cùng anh buông cô ra.
Cô mềm nhũn người, hai chân rã rời, chỉ có thể dồn
toàn bộ trọng lượng cơ thể lên anh, phủ phục trước ngực anh thở hổn hển.
Đôi môi anh áp lên tóc cô, ra sức hít mùi thơm nhẹ
nhàng đó, cánh tay ôm cô càng siết chặt hơn, đến khi cô kêu khẽ, anh mới buông
lỏng.
Được anh ôm như thế, mặt cô nóng bừng như người bị sốt
cao, tựa sát vào ngực anh, cô không dám động đậy, càng không dám ngẩng đầu lên,
trong đầu đã đặc dính như tương, cô chẳng thể tin rằng lúc nãy lại bất ngờ bị
cưỡng hôn lần thứ hai, đồng thời còn là cùng một người.
Điều khiến cô xấu hổ là, sau sự chống cự ban đầu cuối
cùng không những không đẩy anh ra mà còn vui vẻ đón nhận, đồng thời nhập tâm
đến thế.
Anh nói là hôn, nhưng cô cho rằng, chỉ có những người
đang yêu mới hôn nhau, tại sao anh lại đối xử với cô như thế?
Nếu nói rằng lần trước là vì anh muốn che giấu mà tiện
tay túm được cô, thế thì lần này rốt cuộc là tại sao? Tim vẫn đập thình thịch
mãi, thậm chí cô không dám nghĩ đến khả năng khó tin ấy.
“Đã đỡ hơn chưa?” Ngón tay anh luồn vào mái tóc cô,
dịu dàng ve vuốt.
Cô không dám trả lời, mặt càng lúc càng nóng như đang
cháy vậy. Cô rất sợ bị anh nhìn thấy bộ dạng này, áp mặt vào ngực anh, e dè
điều chỉnh nhịp thở.
Một tiếng cười khẽ vẳng đến từ trên cao, cảm nhận được
lồng ngực rộng ấy đang rung lên.
Cô cau mày, cắn chặt môi, xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm
lỗ chui xuống.
Đột nhiên cơ thể bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bàn tay khẽ
chải lại những lọn tóc rối phía trước.
Lại hoảng loạn, cô không kìm được nắm lấy bàn tay ấy,
cúi đầu nói khẽ, “Để tự em…”.
Giây sau tay cô được tay trái của anh nắm thật chặt,
tay phải anh khẽ nâng cằm cô lên, chỉ thấy anh nghiêm túc hỏi: “Có bạn trai
chưa?”.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt sắc nhọn ấy như
đang cảnh cáo cô, nếu dám nói những lời anh không vừa ý thì cô chết chắc. Cô sợ
sệt cúi xuống, nhìn đi nơi khác.
Thực ra vốn hôm nay cô có thể đã có bạn trai, nhưng kế
hoạch lại thay đổi, hạt giống tình cảm vừa nảy mầm chưa kịp nhú lên thì đã gặp
trở ngại. Khi cô mở lời nhờ người ấy dạy cô chơi Quyền Hoàng, thì chắc chắn
rằng cô đã không còn tư cách làm bạn gái của người ta nữa rồi.
Có lẽ, số phận đã định, cô và Cố Đình Hòa có duyên
không phận.
Cắn răng, hai ngón tay anh vận sức, nâng cằm cô lên
lần nữa, ép cô nhìn vào mắt anh: “Nói đi!”.
Lúc nãy vẻ mặt hoang mang của cô khiến anh có phần
giận dữ, nếu cô gái này dám chọc giận anh, đùa giỡn anh rồi nói chữ “có”, anh
nhất định sẽ cho cô biết mặt.
Cô ngước lên nhìn anh, khẽ nói hai chữ: “… Chưa có”.
Có được câu trả lời mong muốn, anh thở phào nhẹ nhõm,
nhướng mày nói gọn: “Có thì nói có, không thì nói khôn