
”.
“Bao gồm.” Nghiêm Tố nhìn màn hình, không quay mặt
lại, giây sau lại bổ sung: “Nhưng, lúc thi đấu các phòng thì không tính”.
“Hả? Vậy cuộc thi đó phòng này chỉ có hai ta?”
“Đúng, không sai.”
“Nhưng, chị không thấy cuộc thi này rất vô lý hay
sao?”
“Sao vô lý?”, Nghiêm Tố gõ xong chữ cuối cùng, nhìn cô
một cái.
“Trên này viết mọi người đều phải tham gia, không được
bỏ quyền thi đấu, bỏ tức là bỏ cả tiền thưởng cuối năm. Còn nữa, nếu thi thấp
điểm nhất thì phòng đó còn bị phạt năm trăm tệ…”
Làm gì có chuyện làm khó người khác quá thể như vậy?
Năm trăm tệ là tiền lương nửa tháng của cô chứ ít gì.
“Ủa? Năm nay sao lại có thêm điều luật từ bỏ tiền
thưởng?” Nghiêm Tố nhướng mày, “Để chị xem”.
Nghiêm Tố mở hộp mail công ty, chăm chú đọc một lượt
thông báo rồi cười phá lên.
“Chị Nghiêm, chị còn cười nữa. Dạng game mà con trai
thích chơi ấy, phụ nữ chúng ta làm sao biết? Các phòng khác ít nhất cũng có hai
nam, văn phòng này chỉ có em và chị…”, cô bĩu môi.
Phụ nữ và đàn ông thi game, đúng là đánh đố người
khác.
Nghiêm Tố tắt hòm mail, không phản đối gì, vừa vùi đầu
vào làm việc vừa nói với cô: “Ừ, mọi năm chỉ có mình chị móc tiền chi trả, năm
nay có thêm em gánh vác, chị đúng là phải cảm ơn sếp Lạc”.
“Chị Nghiêm…” Đừng tàn nhẫn thế chứ.
“Nhưng này, năm nay công ty làm thế là đang bồi dưỡng
‘lửa nhiệt tình’ của nhân viên với công việc, đó cũng là một biểu hiện khác của
văn hóa doanh nghiệp tốt đẹp trong công ty đấy chứ.”
“Nhưng, văn hóa doanh nghiệp cũng không nên lấy hầu
bao của nhân viên ra đùa chứ…”
“Khủng hoảng tiền tệ mà, em chưa nghe công ty của ai
đó, toàn thể nhân viên bị giảm mười phần trăm lương sao?”
“Không phải chứ… Thế chúng ta có thảm như vậy không?”
Bàn tính nhỏ trong đầu cô đang gõ tách tách, nếu lương của cô bị trừ mười phần
trăm thì chỉ còn chín trăm tệ, quá bi thảm!
Nghiêm Tố cười lớn: “Chưa tới nỗi. Nhưng không muốn
mất tiền thưởng cuối năm thì chỉ có thể không đứng hạng chót, không muốn đứng
hạng chót thì phải học chơi game này. Chị ngần này tuổi rồi, chắc em không
trông mong gì chị có thể chơi được trong nửa tháng ngắn ngủi, đồng thời thắng
những cao thủ kia chứ?”.
“… Vậy phải làm sao?”
“Sao là sao?”
“…”
Nghiêm Tố không chịu nổi ánh mắt ai oán của cô, nói:
“Được rồi, em học chơi game đó đi, nếu thắng thì phần thưởng thuộc về em, nếu
thật sự là hạng chót thì tiền phạt chị sẽ chịu, thế nào?”.
“Không được, như thế quá bất công cho chị.” Cô cắn
môi, chị Nghiêm thường ngày rất quan tâm cô, nếu lần thi đấu quan trọng này cô
còn lợi dụng chị thì rõ ràng là không ổn.
“Như em đã nói, game này vốn dĩ đã không công bằng,
nếu em có thể giành được hạng thứ hai từ dưới đếm lên thì chẳng phải công bằng
rồi sao?”
Cô nghĩ ngợi, siết chặt nắm tay, khí thế ngút trời:
“Vâng, em quyết định rồi, vì năm trăm tệ, liều mạng”.
Liều mạng?
Nghiêm Tố ngẩn ngơ nhìn cô, tư duy bay ngược về ba
mươi năm trước, chị gái chị lúc đó vì mẹ, chị và đứa cháu nội, mỗi một đồng
tiền kiếm được đều phải tính toán chi li kỹ lưỡng, giống hệt Giang Văn Khê lúc
này. Chị nhớ như in chị gái đã từng cười nói với mình: “Vì mọi người, liều mạng
thôi”.
Không cầu tiền thưởng, chỉ cầu không bị phạt.
Lý Nghiên khi nghe Giang Văn Khê đòi học Quyền Hoàng
thì suýt nữa cười đến nghẹt thở: “Ôi trời, bà chị của tôi ơi, đúng là truyện
tiếu lâm buồn cười nhất năm nay, cậu mà cũng chơi được trò đó à? Ha ha ha…”.
Lý Nghiên vỗ đùi chan chát, suýt nữa thì lăn xuống
đất.
Giang Văn Khê rất không phục: “Có gì đáng cười đâu?
Bạn thân thảm như thế, vậy mà cậu cũng cười được”.
“Phải rồi, nếu cậu bị phạt nửa tháng lương thì ít nhất
tớ không cần sống nửa năm nữa.” Lý Nghiên ngoáy tai.
Cô nghe thì cuống lên: “Cậu… cậu… sao cậu có thể nói
thế? Không giúp tớ thì thôi, lại còn chẳng đồng cảm tí nào!”.
“Đồng cảm là gì? Có ăn được không? Có xài được không?
Thế thì cậu một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đồng cảm với tớ là được.”
“Nghiên Nghiên xấu xa”, cô tức tối bóp cổ Lý Nghiên.
Nhìn kìa, cái cô nàng Lý Nghiên vô lương tâm, lúc nhỏ
cô có gì ngon, có đồ chơi gì hay đều nhớ đến bạn, lớn lên rồi, chuyện này không
than vãn với bạn thì còn biết than với ai? Bây giờ cũng học người ta chế giễu
cô, cười cợt cô rồi.
“Này này này, Khê Khê, đùa thôi mà, buông tay…”, Lý
Nghiên vùng vẫy, cười giả lả.
Thì ra cũng có lúc cừu nổi giận.
Cô giận đến nỗi gương mặt thay đổi đến mấy màu sắc
liền.
Lý Nghiên ngồi sát lại, dỗ dành: “Ôi, tớ đã nghĩ cho
cậu rồi. Người biết chơi Quyền Hoàng mà cậu quen chẳng phải có Cố Đình Hòa và
Tống Tân Thần sao, mà người giỏi nhất đương nhiên là anh chàng cảnh sát của
chúng ta rồi. Lần trước hẹn hò anh ấy đã bỏ chạy giữa chừng, cậu thì hay lắm,
lại ngại không nói gì. Buổi chiều vừa nhận được điện thoại của cậu, tớ đã gọi
điện cho anh ấy, anh ấy nhận lời ngay”.
Đôi mắt cô sáng rỡ, hai đốm lửa hy vọng lại cháy bừng
bừng.
Lý Nghiên nói: “Lần này tớ đủ nghĩa khí rồi chứ?”.
“Ừ”, cô gật đầu, lúc này điện thoại đổ chuông.
Lý Nghiên thò đầu nhìn, cười xấu xa: “Nhắc Tào Tháo là